Nào ngờ, ngày hôm , Mẹ Lâm tới lôi tuột Cố Tri Ý tới nhà Lý Hồng Hà.
“Vợ lão tứ , con mang thằng bé Tam Bảo sang gửi nhờ chị dâu con trông hộ một lát. Giờ thì chúng sang nhà Lý Hồng Hà thôi.”
Mẹ Lâm sốt ruột thúc giục Cố Tri Ý mau chóng ngoài. Cố Tri Ý còn kịp định thần chồng kéo một đoạn khá xa, mới sực tỉnh giữ Lâm đang hăm hở bước về phía cửa.
“Mẹ ơi, cứ tự ngoài thế , lỡ chịu trái thì cũng đành chịu thôi ?”
“Vợ thằng Tư , con chữ nghĩa, đến lúc đó con cứ cho nhẽ với bọn họ vài câu. Nào cái lý lẽ nào mà lấy hết tiền của chồng đem về cho nhà đẻ cơ chứ?” Rõ ràng Lâm vô cùng bất mãn với cách của Lý Hồng Hà.
Cố Tri Ý: ... Gặp loại đạo lý thì dù lý cũng khó mà cho thấu.
Thấy vẻ mặt Lâm nhất quyết cùng cho thêm phần khí thế, Cố Tri Ý đành chịu thua. Cô định chuẩn bế Tam Bảo sang nhờ chị dâu cả trông nom, nào ngờ đúng lúc Lâm Xuân Lệ tới nhà.
Nghe hai sắp ngoài, chị liền sốt sắng nhận lời trông nom lũ trẻ.
“Hai cứ , em trông bé giúp cho.”
Lúc Cố Tri Ý cũng khách sáo nữa: “Vậy thì , đành phiền chị Xuân Lệ , bọn em sẽ về nhanh thôi.”
Nói đoạn, cô chần chừ thêm mà cùng Lâm rời .
Nhà Lý Hồng Hà ở đội sản xuất kế bên, bộ qua đó cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Khi đến nhà họ Lý, Lâm Quốc Bình dẫn theo hai cô con gái là Đại Nha và Nhị Nha chờ ở đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-221.html.]
Hình như cả đám vẫn đang cãi vã. Lâm Quốc Bình là đàn ông tính tình hiền lành nên đối phương cho một câu cũng thể phản bác. Điều khiến Lâm vô cùng tức giận, đứa con trai thật thà của bà chẳng thừa hưởng chút khí phách nào của nhà họ Lâm bọn họ!
Bà lập tức bỏ Cố Tri Ý một lao thẳng qua đó.
Đừng bây giờ Lâm cũng mới ngoài năm mươi tuổi, ngày nào cũng việc đồng áng nên tay chân vô cùng lanh lẹ.
Chẳng mấy chốc tới bên cạnh Lâm Quốc Bình, bà lớn tiếng mắng phụ nữ khiến Lâm Quốc Bình cứng họng:
“ bà già , lòng bà cũng đủ thâm độc đấy chứ, xúi giục con gái đem hết tiền nhà về đưa cho con trai bà. Khinh! từng thấy nào mặt dày hổ như bà, con gái gả ngoài còn sức vắt kiệt nó.”
“A, bà thông gia , lời của bà quá chướng tai đó? Cái gì mà xúi giục? Đây là con gái con rể hiếu kính , chẳng lẽ nhận?”
Người phụ nữ đó cũng chính là của Lý Hồng Hà, Lưu Trân Đệ. Bà cũng ngoài năm mươi tuổi nhưng trông đen sạm và rắn rỏi hơn nhiều so với Lâm, thường ngày cũng việc ít.
Mẹ Lâm ngờ loại trơ trẽn đến , lập tức kéo con trai , : “Con với bà , tiền rốt cuộc là Lý Hồng Hà tự ý lấy mà thèm hỏi ý kiến con, là hai đứa con tự nguyện lấy để hiếu kính bà già ?”
Lâm Quốc Bình là thành thật nên mới đáp: “Mẹ, tiền vẫn luôn do Hồng Hà giữ, tự cô đưa, con cũng gì.”
“Bà thử xem bà xem, con gái ngoan của bà cầm tiền mà con trai vất vả lắm mới kiếm , trắng trợn đưa cho nhà họ Lý các . Bà thử để các hương đây phân xử công bằng xem, chuyện là chuyện thể ?”
Rất nhanh xung quanh thể chịu nổi nữa, lên tiếng giúp nhà họ Lâm mấy câu: “Bà Lý ơi, tiền cũng là do con rể bà cực nhọc kiếm về, nếu bà lấy hết sạch thì đúng là phúc hậu chút nào.”
Mèo Dịch Truyện
“ đó, bà xem tới tận thôn , chuyện mà cũng khó coi chứ ?”
“Dù cũng chẳng quan tâm, con gái hiếu kính thì đó chính là tiền của .”