Đôi tai nhỏ của Đại Bảo và Nhị Bảo vểnh vểnh lên, thấy cha mai xuống huyện thì lập tức nhao nhao đòi theo.
Bởi lẽ, trong trí nhớ của hai đứa, chúng từng đặt chân đến huyện bao giờ, vốn cứ nghĩ cũng chẳng theo.
Nào ngờ, Cố Tri Ý gật đầu đồng ý cái rụp.
“Được, nhưng đường , hai đứa thật là ngoan ngoãn lời đấy nhé.”
“Vâng ạ, chúng con sẽ lời mà!”
Thế là, Cố Tri Ý liền vung tay chủ, quyết định mai cả nhà cùng xuống huyện chơi một chuyến.
Điều quan trọng hơn cả là Cố Tri Ý còn tính đến việc chụp một tấm ảnh gia đình khi Tam Bảo chào đời, coi như một kỷ niệm quý giá của cái thời buổi .
Vì mai ý định xuống huyện, nên ngay chiều nay, Cố Tri Ý ghé qua nhà chú Trụ. Thế nhưng chú Trụ vẫn về, trong nhà chỉ cô con dâu của chú thôi.
Cố Tri Ý nhờ cô báo với chú Trụ rằng mai nhà cô bốn xuống huyện. Thường ngày, chú Trụ vẫn luôn dành cho nhà cô bốn chỗ.
“Được , chị sẽ nhắn với bố chồng. Em cứ yên tâm nhé!”
“Em cảm ơn chị dâu, em về đây.”
Trên đường Cố Tri Ý trở về nhà, cô thầm nghĩ, giờ đây chắc chắn chợ đen trong huyện trông coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-169.html.]
Một ý tưởng chợt nảy trong đầu Cố Tri Ý: Nếu cô thể đàm phán với kẻ đầu chợ đen, bán cho bọn họ hàng hóa với giá thấp hơn thị trường, để họ mang chợ đen tiêu thụ. Như , đôi bên cùng lợi. để thực hiện , cô cần một đáng tin cậy, nếu thì rủi ro sẽ cao.
Thế nên, ý tưởng chỉ thoáng qua trong tâm trí Cố Tri Ý.
Sáng sớm hôm , cả gia đình chuẩn ngoài. Hôm nay Cố Tri Ý tự tay nấu bữa sáng, cô tính đưa dùng bữa ở tiệm ăn quốc doanh.
Khi lên xe, Cố Tri Ý nghĩ rằng lúc xuống xe chiếc xe lăn sẽ tiện di chuyển hơn, thế nên cô liền mang theo nó. Chẳng ngờ, xe một bà cô lên tiếng phản đối.
Cố Tri Ý thật sự bái phục bà cô đến mức chết. Cả ngày chẳng việc gì hồn, chuyên soi mói, kiếm chuyện với khác.
Mèo Dịch Truyện
“Cô xem, chiếc xe lăn của cô chiếm mất một chỗ , bao nhiêu còn chỗ kìa?”
“Chúng mua vé cho năm , nó cản trở đường của bác ? Nếu bác cảm thấy thì xuống xe mà nhường chỗ cho khác !” Cố Tri Ý chút khách khí đáp trả.
“ đó, Ngân Mỹ , mua vé cho năm , để ở thì tùy chứ. Thôi bà, xuống cho .” Một bà cô khác lên giảng hòa, kéo bà Ngân Mỹ đang căng xuống.
Bà Ngân Mỹ cũng tự thấy lý lẽ quá cùn, thế nên cũng miễn cưỡng xuống theo lời bà cô .
Thế nhưng, chỗ Cố Tri Ý đặt chiếc xe lăn cũng hề bỏ trống, đó còn đặt một chiếc giỏ đựng đồ. Do , những còn xe cũng còn ý kiến gì nữa. Khi xe đến huyện, Cố Tri Ý dùng chiếc xe lăn đẩy Lâm Quân Trạch .
Cũng may là đường trong huyện gập ghềnh, khó như đường thôn, thế nên việc đẩy xe cũng quá vất vả.
Đại Bảo và Nhị Bảo đều ngoan ngoãn sát bên Cố Tri Ý, đôi mắt thì như hai chiếc -đa dò quét, hết bên sang bên , tò mò khám phá thứ nơi phố huyện.