Bởi vì Cố Tri Ý vốn cũng thích ăn, nên khi món tôm chanh chua cay , cô cố ý cho thật nhiều rau thơm. Dù loại rau nhà nào chẳng trồng đầy vườn.
Nào ngờ sang thấy cha liên tục gắp rau thơm, cũng sắp hết đến nơi .
“Cha, cha tranh rau thơm của con ?” Cố Tri Ý cũng nhanh tay liên tục gắp rau thơm, .
Hai họ giống như đang ngầm tranh giành , ai cũng chịu nhường ai một chút nào.
Một bữa cơm vui vẻ cứ như thể hề một trận chiến “khói lửa” giữa hai cha con.
Thôi ! Trước đó Lưu Ngọc Lan còn cảm thấy Cố Tri Ý nhiều đổi, nhưng lúc thấy hai cha con hồn nhiên tranh giành thức ăn với , thì đây đúng là con gái ruột của bà .
Cả nhà đều trận chiến giành rau thơm giữa Cố Tri Ý và Cố Khôn, nhưng rõ ràng rau thơm vẫn còn đầy ắp mà hai họ vẫn nhất quyết tranh giành cho bằng .
Nếu ai thắc mắc, họ lập tức trưng vẻ mặt: “Các hiểu .”
Kiểu như: “Mọi tranh ăn thì ngon hơn ?”
Lưu Ngọc Lan: “...” Cảm ơn nhé! Bà đây !
Cố Tử Mộc và Cố Tử Lâm lâu lắm mới thấy cảnh tượng bàn cơm, trong lòng chợt dâng lên chút bùi ngùi. 3ee834
Mèo Dịch Truyện
Giờ em gái lấy chồng, trong nhà chẳng còn ai tranh rau thơm với cha nữa, khiến cha ăn rau thơm cũng chẳng còn ngon như ngày xưa.
Lần đầu tiên Lâm Quân Trạch thấy Cố Tri Ý như thế , hệt như một đứa trẻ con dứt sữa . Thường ngày, mặt hai đứa bé, cô luôn giữ hình tượng một cao lớn, mẫu mực. Lúc , về nhà đẻ một chuyến, mà vui vẻ chơi trò thi gắp rau với cha .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-138.html.]
Đại Bảo và Nhị Bảo: .... Ôi ơi, hình tượng cao lớn của chúng con sụp đổ mất !
Hôm nay, Lưu Ngọc Lan bốn món ăn chính, còn thêm cả một nồi canh trứng, lạp xưởng thì thái khoanh mỏng, còn thêm hai món xào nữa.
Hai món ăn kèm thì một là dưa muối, món còn là bánh gạo nhân hẹ.
Chủng loại thức ăn bàn quá phong phú, nhưng cái lượng thì đủ nhiều, còn thể gói ghém ăn kèm với lạp xưởng.
Cố Tri Ý ăn một miếng lạp xưởng liền vô cùng thích thú.
Lưu Ngọc Lan thấy cô con gái vẫn y như ngày nào, cứ thấy lạp xưởng là mê tít, bèn dặn dò: "Lúc về nhớ mang theo vài cái, con cứ mà ăn. Giờ con khéo tay hẳn , cũng chẳng cần lo con để hai đứa cháu ngoại chịu đói nữa ."
Cố Tri Ý chỉ im lặng.
Mấy món ăn khác cũng nhanh chóng hết sạch. Món ăn Lưu Ngọc Lan nấu thực hề dở, chỉ là thời buổi khó khăn, nhà nào cũng dè sẻn dầu mỡ, nên thành nhạt thếch, thiếu vị. Hôm nay, vì nhà Cố Tri Ý về thăm, bà cũng chịu khó cho thêm chút dầu mỡ hơn khi, món ăn tự nhiên cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.
Từ lớn đến trẻ con, ai nấy đều ăn uống thỏa thuê.
Cơm nước xong xuôi, việc dọn dẹp bát đĩa thì chị dâu cả một tay lo liệu. Mọi quây quần mái hiên uống , chuyện trò.
Hai em nhà họ Cố đều dáng cao ráo, Cố lão đại trông khá khỏe mạnh, còn Cố lão nhị thì gầy gò hơn một chút. Có lẽ bao năm ròng vất vả, hai vợ chồng Cố lão nhị mới mụn con nên mừng lắm. Ngày nào cũng kè kè bên vợ, sợ cô va quệt trượt chân.
Lúc , xuống nhưng nụ vẫn tươi roi rói môi, nhanh nhẹn kéo ghế, đỡ vợ xuống, vẻ một chồng hết mực ân cần. Anh còn cố tình Lâm Quân Trạch, nhướn mày vẻ thâm sâu : "Đến đây, đến đây! Vợ , em chậm chút, nãy mỏi chân ?"
Lâm Tú Mai hoảng hồn với thái độ quá đỗi nhiệt tình của chồng. Dù thường ngày vẫn dặn dò vợ cẩn thận nhưng đến mức như hôm nay, cứ như thể đang cố tình diễn cho ai đó xem .
"...Hả? Cần thế ?"