Gần cuối buổi chiều, Trần Tam và Triệu Ngũ về.
Hai còn xách theo rượu và thức ăn.
Trên đường chạy trốn đè nén lâu , luôn cần một chỗ để xả .
Uống rượu trở thành phương thức giải tỏa duy nhất.
“Lữ trưởng Tiêu, đừng lúc nào cũng căng thẳng thế, tối nay sẽ uống vài chén với cho !” Trần Tam vẻ tâm trạng cũng khá, hiệu cho Triệu Ngũ rót rượu.
Tiêu Vân Phong lạnh lùng , “Anh sợ say rượu , công an tìm đến ?”
Trần Tam khẩy, đầy vẻ khinh thường, “Cứ yên tâm. Chỗ an lắm!”
Đừng là ngôi làng chài nhỏ bé , cho dù cả cái trấn cũng lạc hậu vô cùng.
Mức độ bế tắc thông tin tuyệt đối đủ để họ lẩn trú cho đến khi an rời .
Triệu Ngũ và Chu Lục chẳng thèm quan tâm nhiều, Trần Tam an thì chắc chắn là an .
Tiêu Vân Phong căn bản thèm để ý đến chén rượu Trần Tam đưa qua.
Trần Tam cũng ép, cùng Triệu Ngũ, Chu Lục chơi hát uống rượu, ăn thịt.
Tiêu Vân Phong tiếng hò hét của ba bọn họ, định ngoài hít thở một chút, cho đến khi tầm mắt quét qua tờ báo Trần Tam tùy tiện vứt góc.
Trần Tam đương nhiên sẽ vô cớ mang một tờ báo về, nhận điểm , Tiêu Vân Phong cúi nhặt tờ báo lên...
“Huynh hảo, tam tinh chiếu, tứ hỉ tài, ngũ khôi thủ a...”
Trần Tam đang hứng khởi dấu, thì giây tiếp theo Tiêu Vân Phong túm lấy cổ áo.
Còn kịp phản ứng, những quả đ.ấ.m của Tiêu Vân Phong như mưa rơi xuống, đ.á.n.h kêu la ầm ĩ.
Triệu Ngũ và Chu Lục ban đầu sững tại chỗ, đợi đến khi phản ứng mới vội vàng xông lên kéo .
Tiêu Vân Phong dường như điên cuồng, chỉ đ.á.n.h Trần Tam, mà cả Triệu Ngũ và Chu Lục cũng buông tha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-778-khiep-so.html.]
Dù là một đấu ba, họ vẫn Tiêu Vân Phong áp chế dữ dội, một chút sức thủ.
Ba cuối cùng cũng nếm trải sự cường hãn của Tiêu Vân Phong, còn lợi hại hơn những gì họ tưởng tượng đến vài !
Vân Vũ
“Tiêu Vân Phong, mày điên thật , thật sự cho rằng lão t.ử dám động thủ ?!” Trần Tam đ.á.n.h sưng mặt tím môi, tức giận đến mức c.h.ử.i thề một câu, rút thẳng s.ú.n.g .
Ánh mắt âm trầm của Tiêu Vân Phong đáp xuống , ngay cả khi đối mặt với họng s.ú.n.g vẫn tràn ngập sát khí.
May mà Triệu Ngũ tinh mắt, thoáng thấy tờ báo Tiêu Vân Phong để bên cạnh giường, lập tức hiểu tại Tiêu Vân Phong đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.
“Lữ trưởng Tiêu, là g.i.ế.c đấy, cho dù bây giờ trong lòng khó chịu, cũng thể trút giận lên chúng !”
Trần Tam đang phân vân nên trở mặt với Tiêu Vân Phong , thấy câu của Triệu Ngũ, cuối cùng cũng thấy tờ báo đó.
Giây tiếp theo, dằn xuống tất cả cơn thịnh nộ, cất s.ú.n.g .
Tờ báo là cố ý mang về, cũng là để cho Tiêu Vân Phong hiểu rõ, còn đường lui .
Đã nguyên nhân Tiêu Vân Phong nổi giận, Trần Tam ngược trở nên bình tĩnh, vuốt gấu áo, lau vết m.á.u ở khóe miệng đ.á.n.h .
“Lữ trưởng Tiêu, bây giờ chúng ở cùng một con thuyền , cho dù tức giận phẫn nộ thế nào nữa, nhưng bây giờ đều lời . Đợi chúng lên đảo, lúc đó sẽ cảm ơn thôi!”
“Cảm ơn cái con mày!”
Biểu cảm của Tiêu Vân Phong đáng sợ, che giấu sự hận ý đối với Trần Tam.
Trần Tam cũng chẳng loại lành, đầu tiên khác chỉ thẳng mũi c.h.ử.i như , nếu đổi thành khác, sợ rằng xẻo thành từng mảnh .
bây giờ đối mặt với Tiêu Vân Phong, căn bản thể nổi cơn, cũng dám nổi cơn.
Thậm chí còn một cảm giác khủng hoảng khó tả.
Đợi đến lúc lên đảo, nhất định tránh xa càng , tuyệt đối thể cho đàn ông bất kỳ cơ hội trở mặt nào!