Sau khi Chu Chấn Hưng tỉnh dậy, cũng coi như thoát khỏi nguy hiểm.
Trịnh Trường Thanh sắp xếp cho Hàn Sĩ Trung, Hồ Lập mấy đến chăm sóc theo ca.
Tô Cẩm mỗi ngày cũng đều tới, thỉnh thoảng còn xuống chuyện đơn giản với vài câu.
Thoắt cái trôi qua ba ngày.
Chu Chấn Hưng rốt cuộc thể chuyện, giao tiếp bình thường.
Sáng sớm.
Bác sĩ đến kiểm tra phòng, với Tô Cẩm một tin .
Ngày mai cô thể thủ tục xuất viện .
Tô Cẩm cảm ơn một hồi.
Bác sĩ rời , Quách Á Tân và Lưu Phi hai liền xuất hiện ở phòng bệnh của cô.
“Giáo quan Tô, chúng đến thăm cô.”
Hai xách ít đồ, nghiêm trang lắm.
Tô Cẩm ngờ họ tới, đó lộ nụ .
“Tuyển chọn kết thúc , bây giờ gọi là giáo quan hợp lý nữa.”
Cô Hàn Sĩ Trung bọn họ kết quả tuyển chọn, Quách Á Tân giữ , Lưu Phi thì loại.
Cũng trong dự liệu của cô.
“Giáo quan Tô, loại .” Lưu Phi thản nhiên .
Tô Cẩm thấy bất cứ oán khí cam tâm nào mặt , điều ngược chút bất ngờ.
Dù với tính cách ngông cuồng, tự đại thường ngày của , lẽ nên thể tiếp nhận việc loại mới .
Xem trải qua , cũng đổi ít.
“Nhiệm vụ cuối cùng xác thực khó, bất luận thể ở đội hành động , đều cừ.”
Tất cả đều thể mà lui, đó chính là kết quả nhất.
Quách Á Tân cũng cho Lưu Phi một ánh mắt khẳng định, “Một thất bại tính là gì, thì năm tới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-730-loi-xin-loi-cua-cau-toi-chap-nhan.html.]
Lưu Phi gật đầu, khảng khái mạnh mẽ : “Được! Năm khẳng định vẫn sẽ đến tham gia!”
Tô Cẩm bình luận.
Lúc Lưu Phi cô, đột nhiên chút ngập ngừng.
Quách Á Tân lập tức thức thời ngoài, và chủ động đóng cửa phòng bệnh .
Tô Cẩm nghi hoặc biểu lộ.
Lưu Phi hít một thật sâu, nghiêm trang mở miệng: “Giáo quan Tô, xin cô, xin !”
Sau khi xong, hướng về Tô Cẩm cúi thật sâu.
Tô Cẩm kinh ngạc trong chốc lát, “Vì xin ?”
Lẽ nào chuyện gì với cô?
Lưu Phi khi trả lời mặt đỏ lên, “Trước đây mang định kiến với cô, nên lúc thực hiện nhiệm vụ, mới phục mệnh lệnh của cô. Nếu cô ở thời khắc then chốt cứu , lẽ bây giờ c.h.ế.t .”
Hắn thậm chí dám thẳng mắt Tô Cẩm, từng lúng túng như bao giờ.
Tô Cẩm lập tức hiểu ý của , càng sức nặng của lời xin .
“Lời xin của , chấp nhận.”
Lưu Phi trợn to mắt, còn tưởng cô ít nhất sẽ để tâm vài lời gì đó.
“Cô… tức giận ?”
Vân Vũ
Tô Cẩm lắc đầu, “Vì tức giận chứ? Trước đây hiểu , nghi vấn năng lực của cũng là chuyện bình thường. Chuyện , đầu tiên, cũng sẽ cuối cùng.”
Dù cô trẻ tuổi như , xinh như , khi đội hành động, bất cứ kinh nghiệm huấn luyện nào, thêm đó còn quan hệ với Tiêu Vân Phong, khác nghi ngờ mới là bình thường.
Lưu Phi thật cô là tấm lòng rộng mở, là thần kinh đại điều, nhưng , đây xác thực là suy nghĩ chân thật của cô.
So với Tô Cẩm, bây giờ càng tự thẹn hơn.
cũng chính vì sự thoải mái phóng khoáng của Tô Cẩm, nỗi áy náy trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nửa.
“Về ai dám nghi ngờ thực lực của cô nữa, Lưu Phi là đầu tiên đồng ý!”
Tô Cẩm vẻ mặt thề non hẹn biển của , nhịn cong lên khóe miệng.