Chu Chấn Hưng sửng sốt chằm chằm cô.
Lẽ nào họ vẫn còn khả năng sống sót ?
"Em thương ?"
Mãi đến lúc , mới thấy cánh tay trái của cô thương.
Tô Cẩn: "Không quan trọng!"
Chu Chấn Hưng khép chặt môi, hiểu ý cô, cũng hỏi thêm nữa.
Khi thời gian đến một phút, Tô Cẩn quả quyết đạp phanh.
"Ném hòm xuống!"
Cơ thể Chu Chấn Hưng phản ứng nhanh hơn bộ não.
Xuống xe, mở cửa xe, bưng hòm hàng xuống.
"Lên xe nhanh!"
Vân Vũ
Tiếng thúc giục của Tô Cẩn vang lên theo.
Thậm chí còn đợi Chu Chấn Hưng lên xe đóng cửa kỹ, chiếc xe lao vun vút tiếp.
Từ lúc Tô Cẩn dừng xe, cho đến khi xe khởi động , bộ quá trình chỉ tốn vỏn vẹn bốn năm giây.
Tô Cẩn mắt thẳng phía , ga rền vang.
"55, 54, 53..."
Cô âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng, suy nghĩ duy nhất là xa hơn, càng xa càng !
Chu Chấn Hưng rốt cuộc cũng hiểu kế hoạch của cô.
Để quả b.o.m cách xa khu dân cư nhất thể, để thời gian cho bản chạy trốn.
Một phút.
Chỉ còn một phút cho họ.
Thật sự thể ?
Nhìn gương mặt kiên định của Tô Cẩn, kết cục rốt cuộc là sống c.h.ế.t còn quan trọng nữa.
Dù thế nào nữa, cũng sẽ ở bên cạnh cô!
"10, 9, 8, 7..."
Theo nhịp đếm thầm của Tô Cẩn, họ rốt cuộc cũng đến thời khắc sinh tử.
Cô quả quyết đạp phanh, hét lớn với Chu Chấn Hưng: "Nhảy xuống!"
Nếu một khi ảnh hưởng bởi vụ nổ bom, ở trong xe chỉ càng nguy hiểm hơn.
Chu Chấn Hưng chút do dự lựa chọn nhảy khỏi xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-721-khoc.html.]
Hai bóng lượt lăn khỏi xe.
Tô Cẩn tuy giảm tốc độ , nhưng tốc độ đó thật quá nhanh, ở tốc độ như mà nhảy xuống, vẫn văng đến đau đớn dữ dội.
những thứ đều quan trọng, Tô Cẩn dậy đó tiếp tục chạy điên cuồng về phía .
Bởi vì cô , mỗi bước tiến về phía lúc , đều là đang tăng thêm cơ hội sống sót.
"3... 2... 1!"
Khi con đếm thầm trong lòng cuối cùng cũng đến giây cuối cùng, tiếng nổ phía và bóng Chu Chấn Hưng lao về phía cô cùng lúc xảy .
Tiếng nổ vang trời dậy đất, ngay cả mặt đất cũng đang rung chuyển.
Tô Cẩn Chu Chấn Hưng bảo vệ trong lòng khoảnh khắc đó, thấy tiếng rên đau đớn của , những bất kỳ sự may mắn nào, tâm tình trái nặng nề đến cực điểm.
Dù sự bảo vệ mạng sống của Chu Chấn Hưng, Tô Cẩn vẫn sóng xung kích dữ dội ảnh hưởng.
Trong giây cuối cùng khi mất ý thức, cô nghĩ đến Tiêu Vân Phong, nghĩ đến cha hy sinh.
Cô vẫn điều tra rõ ràng chân tướng năm xưa, vẫn rõ ràng với Tiêu Vân Phong, c.h.ế.t như ...
"Tiểu Cẩn!"
"Tô Cẩn!"
"Chu Chấn Hưng!"
Một lát , từ phía xa vọng đến từng tiếng hét thất thanh.
Bệnh viện.
"Đau quá."
Tô Cẩn cảm thấy xương cốt đều như tan rã, một chỗ nào đau, phát tiếng rên rỉ trong khoảnh khắc đó, ý thức cũng dần dần trở về.
"Tiểu Cẩn, em tỉnh ? Đau chỗ nào?"
Bên tai truyền đến giọng quen thuộc mang theo chút run rẩy.
Tô Cẩn từ từ mở mắt, thấy chính là gương mặt lo lắng của Tiêu Vân Phong.
"Tiểu thúc?"
Tiêu Vân Phong sắc mặt trắng bệch một mảng, nhưng đáy mắt đỏ ửng, đó là vẻ tiều tụy và lo lắng mà Tô Cẩn từng thấy bao giờ.
"Tiểu thúc, ?"
Tô Cẩn thấy dáng vẻ của lúc , trong lòng ngột ngạt khó chịu.
Muốn giơ tay lên, nhưng ý thức tay đang Tiêu Vân Phong nắm chặt, đồng thời cũng thấy bàn tay của Tiêu Vân Phong băng bó.
Tất cả suy nghĩ trong khoảnh khắc trở về, cô vật lộn dậy từ giường bệnh.