Tiêu Vân Phong và Tô Cẩn đồng thời nghi hoặc về phía Vương Lượng.
"Hu hu…"
Vương Lượng càng dữ dội hơn, dùng tay lau nước mắt.
"Cậu cái gì thế?"
Tiêu Vân Phong nhíu chặt mày.
Vương Lượng thổn thức trả lời: "… thấy đau lòng… Lữ trưởng, hu hu…"
Vân Vũ
Tiêu Vân Phong: "…"
Tô Cẩn: "…"
"Cút ngoài." Tiêu Vân Phong thực sự còn sức lực để mắng nữa.
Thật là mất mặt.
Vương Lượng Lữ trưởng thấy ngại , lời rời khỏi phòng bệnh.
Tiêu Vân Phong mặt đầy vẻ bất lực.
Tô Cẩn ngược thể hiểu tâm trạng của Vương Lượng.
Vương Lượng theo bên cạnh Tiêu Vân Phong nhiều năm như , giờ thấy Tiêu Vân Phong thương nặng như thế, tâm trạng khó tránh khỏi sụp đổ.
Thu nhiếp tư tưởng, Tô Cẩn đưa thìa canh gà đến bên miệng Tiêu Vân Phong.
Tiêu Vân Phong lắc đầu, "No . Em ăn cơm ?"
"Em ăn ở ngoài ."
Tô Cẩn dối, từ hôm qua đến giờ cô vẫn hề đụng đến nước cơm.
cô hề cảm thấy đói chút nào.
"Chú, chú còn yếu, ngủ thêm một lát ."
"Không buồn ngủ nữa. Ngồi sang bên ."
Tiêu Vân Phong Tô Cẩn đang bên giường bệnh, hiệu cho cô sang bên trái.
Tô Cẩn hỏi tại , mà trực tiếp theo lời , từ bên sang bên trái.
Tiêu Vân Phong giơ tay trái lên nắm lấy tay cô.
Bởi vì tay của thương do vụ nổ, thực sự thể cử động.
"Có em sợ ?"
Khoảnh khắc t.h.u.ố.c nổ phát nổ, thấy tiếng gào của cô.
Tô Cẩn phủ nhận, "Lần chú quá mạo hiểm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-699-phu-nhan.html.]
"Không mạo hiểm. Thực chú tính toán kỹ , sẽ xảy chuyện ."
Câu của Tiêu Vân Phong khiến đường nét gò má Tô Cẩn căng thẳng hơn nhiều.
"Như mà còn tính là xảy chuyện, chẳng lẽ thật sự mất mạng, mới tính là xảy chuyện ?"
Cô chất vấn bằng giọng nén chặt.
Nếu vụ nổ xảy sớm hơn một giây, hoặc cách của gần hơn một mét, e rằng thực sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ánh mắt Tiêu Vân Phong chớp động, thu vẻ nhẹ nhàng đùa cợt mà cố ý tạo , nghiêm túc cô.
"Em c.h.ế.t, đúng ?"
Tô Cẩn nhíu chặt mày, hiểu suy nghĩ hoang đường như ?
"Dĩ nhiên là !"
"Phù!"
Tiêu Vân Phong thấy câu trả lời chắc nịch của cô, thở phào một dài.
"Em lời nào hỏi chú ?"
Mí mắt Tô Cẩn giật giật, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của .
"Em hỏi, chú sẽ ?"
Tiêu Vân Phong trầm mặc vài giây, đó chậm rãi hỏi: "Em tin chú ?"
"Em…" Tô Cẩn thực cũng trầm mặc.
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Khổng Đại Khánh thà c.h.ế.t cũng đòi công bằng cho cha cô.
"… Em tin chú."
Tiêu Vân Phong thở ngưng , sự giằng xé và bất an trong lòng cô.
Cái tên Khổng Đại Khánh rốt cuộc vẫn để một vết rạn trong lòng tiểu yêu đầu .
Giây tiếp theo, Tô Cẩn rút tay khỏi tay nắm.
Trong lòng Tiêu Vân Phong cũng theo đó trống rỗng, nhưng chỉ thể khổ một tiếng.
"Em chỉ hỏi một câu." Tô Cẩn mở miệng, giọng nặng, và ánh mắt chằm chằm khuôn mặt , "Khi cha em hy sinh, rốt cuộc chú ở hiện trường ?"
Nếu thừa nhận lúc đó cũng ở đó, cô sẽ tin rằng trong nhất định những bí mật và nỗi khổ tâm thể của .
nếu ngay cả điều cũng phủ nhận, thì nghĩa là đang cố ý dối, che giấu.
Khoảnh khắc chờ đợi Tiêu Vân Phong trả lời , nội tâm Tô Cẩn đang gào thét điên cuồng.
Anh thừa nhận, nhất định thừa nhận!
Như , cô vẫn thể kiên định lay chuyển mà tin tưởng …
"Không . Lúc đó ở đó."