Trác Lam Vũ giật sững , rõ ràng là ngờ cô một câu như .
Đây là nhân cơ hội áp chế cô ?!
"Tô Cẩn, cô luôn canh cánh trong lòng chuyện Chu ca ly hôn với cô, nhưng chuyện tình cảm là thể ép buộc. nghĩ dù hai ly hôn, nhưng cô cũng nên mong Chu ca thể sống chứ?"
Tô Cẩn khẩy.
Dùng chiêu bài tình cảm với cô ?
Cô vốn chẳng ăn bộ .
Hơn nữa, giữa cô và Chu Chấn Hưng nào chút tình cảm gì.
"Cô nhầm . Chu Chấn Hưng sống , chẳng liên quan gì đến . Mọi đều là lớn cả, sai việc gì thì nên chịu trách nhiệm."
"Còn một điểm nữa, sửa . từng bao giờ canh cánh trong lòng về Chu Chấn Hưng, bánh bao thơm gì, đáng để khác bám lấy buông!"
Chu Chấn Hưng một tự luyến tiếc nuối thì thôi, ngờ ngay cả Trác Lam Vũ cũng như .
Quả đúng là một nhà thì chung một cửa.
Sắc mặt Trác Lam Vũ càng khó coi, đôi mắt rời chằm chằm cô.
Cố gắng tìm dấu vết dối khuôn mặt cô.
"Nếu cô , thì chúng chuyện tình cảm, chỉ bàn sự thật. Anh chỉ biểu hiện trong cuộc diễn tập mà thôi, gì sai?"
Ánh mắt Tô Cẩn khẽ nheo , thật sự hiểu tại Chu Chấn Hưng đến với cô .
Hai họ thứ chất chứa trong đầu quả thật là giống .
"Nếu thật sự sai, bây giờ giam giữ ."
Một câu nhẹ tênh khiến gò má Trác Lam Vũ đỏ ửng, câm miệng lời nào.
Vân Vũ
"Chẳng lẽ đồng chí Trác Lam Vũ tin tưởng quân pháp?"
Tô Cẩn tuy đang , nhưng trong đáy mắt là một vẻ lạnh lùng.
Trác Lam Vũ đầu tiên cảm nhận sự sắc bén của cô, tức giận đến mức cơ mặt đều co giật.
"Cô giúp Chu ca, là vì Tiêu Vân Phong căn bản sẽ lời cô, là vì cô đối với Chu ca cùng vẫn còn hận?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-544-cui-dau-thap-hen.html.]
Dù là lý do nào, cũng đều là sự châm biếm đối với Tô Cẩn.
Tâm tư Tô Cẩn chút ba động, trực tiếp chọc thủng mục đích của cô , "Phương pháp khích tướng với tác dụng . còn huấn luyện, ở đây lãng phí thời gian với cô nữa."
Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một con hổ giấy la hét om sòm mà thôi.
Trác Lam Vũ thấy cô rời , lập tức sốt ruột kịp nữa.
Tô Cẩn là hy vọng cuối cùng của cô !
"Tô Cẩn!"
Một tiếng hét kích động.
Tô Cẩn một nữa dừng bước.
Trác Lam Vũ c.ắ.n chặt khóe môi, nỗi đau nhói mới thể khiến cô giữ đầu óc tỉnh táo, khó nhọc : "… cầu xin cô, hãy giúp Chu ca. Chỉ cần cô chịu giúp đỡ, bất kể đưa yêu cầu gì, đều thể đáp ứng!"
Rốt cuộc, tình cảm dành cho Chu Chấn Hưng chiến thắng lòng tự trọng của cô, khiến cô cúi cái đầu kiêu ngạo xuống mặt mà cô khinh thường nhất.
Tô Cẩn thản nhiên cô, một chút cảm xúc.
" cô hận , nhưng xin cô hãy xem tình nghĩa nhiều năm vợ chồng với Chu ca, hãy giúp !" Trác Lam Vũ sức kìm nén nỗi nhục nhã trong đáy mắt.
Cô tưởng rằng Tô Cẩn chỉ dùng cách để ép cô cúi đầu.
Bây giờ mục đích của cô đạt , lẽ nên đồng ý giúp đỡ chứ.
Tô Cẩn cũng thật sự lên tiếng, "Nói xong hả?"
Trác Lam Vũ bất đắc dĩ gật đầu, cô cá rằng cô thật sự buông bỏ Chu Chấn Hưng!
"Câu trả lời của vẫn như lúc nãy, lòng giúp mà lực đủ." Tô Cẩn vẫn vô cùng lạnh nhạt đưa lời từ chối.
Ngực Trác Lam Vũ dâng lên dữ dội, còn kịp định thần xem nên , giọng thanh lạnh của Tô Cẩn một nữa vang lên.
"Còn nữa, và Chu Chấn Hưng xưa nay từng vợ chồng thật sự."
Trác Lam Vũ chỉ cảm thấy trong đầu "ù" một tiếng, chẳng còn gì nữa.