"Em nghĩ chúng nên nhanh chóng rời khỏi đây."
Những gì Tô Cẩn nghĩ tới, Hàn Sĩ Trung đương nhiên cũng nghĩ tới, gật đầu theo, "Được, tiếp tục lên đường thôi!"
"Đợi một chút, Triệu Ngưu Ngưu ?" Mạnh Gia Di bỗng hỏi một câu.
Mọi lúc mới nhận còn thiếu một Triệu Ngưu Ngưu.
Hàn Sĩ Trung và Hồ Lập lập tức về phía xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Ngưu Ngưu.
Còn Ngô Mãnh vẫn rời mắt khỏi xác con gấu đen, trong lòng cứ cảm thấy bỏ như thật đáng tiếc, liền cầm d.a.o găm đ.â.m mạnh xác con gấu.
Một lát , Hàn Sĩ Trung tìm thấy Triệu Ngưu Ngưu đang co rúm một gốc cây lớn cách đó mấy chục mét.
Nhìn thấy ôm chặt khẩu s.ú.n.g trong lòng, cứng đờ căng thẳng, Hàn Sĩ Trung nhíu chặt mày.
Đây là thứ hai , dù họ trông chờ Triệu Ngưu Ngưu thể giúp gì, nhưng ít nhất cũng nên dũng khí đối mặt với nguy hiểm, chứ chỉ trốn tránh.
"Đội... đội trưởng..."
Nhìn thấy Hàn Sĩ Trung, Triệu Ngưu Ngưu đầu tiên chút mừng rỡ, nhưng ngay đó liền nhận điều gì, vội vàng tránh ánh mắt.
Hàn Sĩ Trung trách móc gì thêm, "Chuẩn lên đường , thôi."
Nói xong, rời .
Triệu Ngưu Ngưu đỏ mắt, thất vọng, nhưng thực sự ...
Ngay khi họ rời mười mấy phút, tiểu đội thuộc Trung đội 3 chuyên trách truy kích xuất hiện ở nơi .
So với lượng của ngày đầu tiên, còn đông hơn.
Nhìn thấy xác con gấu đen, sắc mặt ai nấy đều thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tiểu đội trưởng xổm xuống kiểm tra xác con gấu, hai cái chân gấu đều cắt lấy mất, trông thật t.h.ả.m khốc.
Vì chân gấu còn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng là chuyện gì , đó nhanh chóng đưa kết luận.
"Bọn họ chắc mới lâu, tiếp tục truy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-340-thieu-su-dung-cam-doi-mat-voi-nguy-hiem.html.]
Ngày mai chính là ngày cuối cùng của nhiệm vụ, nhất định kịp thời tiêu diệt bộ bọn họ khi tổ một của Đội Hành động đến đích!
"Đội trưởng, cái nên xử lý thế nào đây?"
Một con gấu đen to lớn như , tổng báo cáo, mang về chứ?
Tiểu đội trưởng lúc tâm trạng để quản những chuyện , "Hoàn thành nhiệm vụ , lát nữa xử lý ."
Bình minh.
Tô Cẩn đang chợp mắt, đ.á.n.h thức bởi tiếng thì thầm bên cạnh.
Khi cô mở mắt , liền thấy Ngô Mãnh, Hàn Sĩ Trung, Đinh Trụ và Hồ Lập đang vây thành một vòng, dường như đang ăn thứ gì đó.
Vân Vũ
Cơn buồn ngủ tan biến, cô về phía Mạnh Gia Di đang cách bốn một .
Mạnh Gia Di ngũ quan nhăn nhó, vẻ mặt đau khổ, lắc đầu với cô.
Tô Cẩn càng tò mò hơn, lên tiếng hỏi: "Các đang ăn gì ?"
Ngô Mãnh nhiệt tình vẫy gọi, "Chị Cẩn, chị tỉnh ! Lại đây nhanh, tụi em cũng để phần cho chị một ít."
Tô Cẩn nghi hoặc bước gần, trong lòng nghĩ lúc gì đồ ăn chứ?
Khi cô thấy những miếng thịt đỏ hỏn còn sống đặt chính giữa bốn , lập tức hiểu .
Cảm giác đói khát lập tức thế bằng sự buồn nôn.
Ngô Mãnh nhận sự chống đối và bài xích của cô, lập tức bày vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Thực hương vị cũng tạm , khó ăn như trong tưởng tượng, nhai kỹ một chút còn thấy mùi thơm của thịt nữa."
Đinh Trụ cũng lên tiếng, "Đây là chân gấu đấy, chúng cũng coi như diễm phúc."
Ăn sống chân gấu, dù cũng hơn nhiều so với ăn sống những thứ như chuột đồng, gà rừng các loại.
Mạnh Gia Di lạnh lùng liếc bọn họ một cái, vẻ mặt oan ức của một "nạn nhân".
Bọn họ , lương tâm đau ?