“Nếu địch đ.á.n.h tới, liệu định với chúng rằng các ăn Tết, nghỉ ngơi, nên tạm dừng chiến tranh ?”
Câu chất vấn đầy sắc bén của Lục Đông đập tan suy nghĩ về cái Tết trong lòng .
Quản An và những khác sắc mặt đều ủ rũ, thất vọng là giả dối.
Tô Cẩn tuy biểu hiện quá nhiều, nhưng tâm trí cũng thoáng chốc hướng về phía Tiêu Vân Phong.
Kể từ ngày cô từ bệnh viện trở về đến nay hơn một tuần, Tiêu Vân Phong xuất viện ?
Cô ở trong Đội Hành động ngoài tiện, nên cũng đến thăm nào nữa.
Hơn nữa, Tiêu Vân Phong trong lòng, nếu đó ốm thì nhất định sẽ đến chăm sóc. Việc cô xuất hiện cũng coi như nhường gian cho họ.
Ba mươi Tết.
Tiếng còi tập luyện buổi sáng vang lên như ngày.
Năm cây luyện tập mỗi ngày, bất di bất dịch, cũng hề đổi.
Sau bữa sáng, tiếp tục luyện tập ở thao trường.
Buổi chiều thậm chí còn tăng thêm một buổi luyện tập vượt chướng ngại vật.
Khi Lục Đông tuyên bố giải tán, ai nấy đều mệt nhoài như xác rơi.
“Nói một câu cuối cùng, các một giờ để tắm rửa đồ, đó tất cả tập trung tại nhà ăn.”
Lời dứt, Lục Đông, Từ Tiếu và những khác thẳng.
“Bọn họ định dùng cách nào để vặn vẹo chúng đây?”
Xét cho cùng, một giờ vẫn là giờ ăn tối.
“Cho dù vặn vẹo chúng , thì cũng thể ở nhà ăn chứ?”
“ giờ chỉ về ký túc xá yên một chỗ.”
“Mệnh lệnh của giáo quan, dám ?”
“Vậy thì đương nhiên là… dám!”
Mọi bàn tán xôn xao, nhưng vẫn nhanh chóng tranh thủ thời gian tắm rửa, quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-317-mot-long-muon-di-duong-tat.html.]
Tôn Hằng tìm cơ hội lảng vảng đến gần Hàn Sĩ Trung.
“Hàn Phó Đại đội trưởng…”
Vừa thấy danh xưng , Hàn Sĩ Trung ngắt lời bằng giọng điệu vô cảm, “Đừng gọi như , ở đây đều như , cũng là phó đại đội trưởng gì cả.”
Biểu cảm Tôn Hằng ngượng ngùng, nhưng vẫn cố len lén gần, nhét cho một bao t.h.u.ố.c lá cao cấp.
“Anh định gì ?” Hàn Sĩ Trung điếu t.h.u.ố.c tay, nhíu mày.
Tôn Hằng với âm lượng chỉ đủ hai thấy: “Hàn Phó Đại đội trưởng, nhiệm vụ phân đội tuần , chúng thể cùng một đội ? đảm bảo sẽ kéo chân !”
Mọi đều hiểu rõ, đợt tập trung của Đội Hành động sắp kết thúc, đây cũng là cơ hội cuối cùng để ghi nốt điểm cho giai đoạn nước rút.
Cho dù thứ hạng hiện tại của lọt top mười, nhưng để chắc chắn, vẫn thể lơ là.
Hàn Sĩ Trung hiểu ý .
Đây là định dùng một bao t.h.u.ố.c lá để hối lộ .
“Còn hình thức phân đội thế nào, thứ thể nhận!”
Tôn Hằng vội vàng giải thích: “Một bao t.h.u.ố.c đáng giá bao nhiêu, với sớm coi Hàn Phó Đại đội trưởng như bạn bè .”
Hàn Sĩ Trung do dự vài giây, cho bao t.h.u.ố.c túi.
Tôn Hằng lộ nụ hài lòng.
Khi kéo cách với Hàn Sĩ Trung, Lý Khải phía tiến đến chỗ Hàn Sĩ Trung.
“Tên tiểu t.ử đó tặng quà cho ?”
Vân Vũ
Rõ ràng, thấy hành động của hai lúc nãy.
Hàn Sĩ Trung bình thản : “Muốn lấy lòng , để cùng đội với .”
Lý Khải tỏ khinh thường với hành vi kiểu , “Mấy tân binh đứa nào cũng vấn đề. Không nghĩ cách nâng cao thực lực cá nhân, cạnh tranh công bằng, một lòng chỉ đường tắt.”
Hàn Sĩ Trung cho là đúng cũng cho là sai, “ so với mấy đứa Tiền Vĩ bọn chúng, thằng Tôn Hằng vẫn còn khá hơn, ít nhất vẫn còn chút chí tiến thủ.”
Mấy đứa mới thực là bùn nhão trát nổi tường, dù mặc quân phục, cũng chỉ cái vỏ ngoài của quân nhân, chứ cái cốt lõi bên trong.