Tiêu Vân Phong bất động, đồng t.ử kịch liệt co rút trong chớp mắt, đó theo phản xạ tự nhiên kéo cách giữa và Tô Cẩn.
cánh tay đang Tô Cẩn gối lên, rút nhanh về dễ dàng.
Cảm nhận thở đặc biệt chỉ ở con gái, nhịp tim chợt hiểu nhanh hơn một nhịp.
Lúc Tô Cẩn đang gối trong lòng , thậm chí thể rõ hàng lông mi cong vút mí mắt đang khép của cô, sống mũi cao thẳng và tinh xảo, cùng đôi môi hồng hào mềm mại.
Đôi môi xinh như , nếu hôn lên sẽ ngọt ngào đến nhường nào?
Lý trí Tiêu Vân Phong đột nhiên trở về, phát hiện bản nảy sinh ý nghĩ bất chính nên , cả lập tức thấy .
Hắn đẩy nhanh động tác, cố gắng rút cánh tay .
Tô Cẩn đang ngủ say dường như phát giác điều gì, hài lòng nhíu mày, thế nào ôm chầm lấy như ôm gối.
Lần Tiêu Vân Phong cứng đờ.
Khoảng cách vốn nguy hiểm, giờ đây càng còn chút nào.
Hơi thở của mất kiểm soát, gấp gáp hơn vài phần, lý trí nhắc nhở "nguy hiểm", nhưng tận sâu trong đáy lòng, dâng lên một cảm xúc khác lạ từng bao giờ.
Nhịp tim nhanh hơn, tựa như thứ gì đó ngừng lên men.
Hắn từ bỏ việc cử động, để mặc Tô Cẩn ôm, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của trong lòng.
Nếu thời gian thể dừng ở khoảnh khắc , thật bao.
Cứ như trôi qua bao lâu, cơn đau ở bụng một nữa khiến Tiêu Vân Phong tỉnh táo.
Mồ hôi lạnh theo trán lăn xuống, Tô Cẩn đang ngủ ngon lành trong lòng, thành công rút về cánh tay đè đến tê dại.
Mặc dù cố gắng hết sức để giữ yên lặng, nhưng vẫn loạng choạng bước khỏi phòng bệnh.
Vân Vũ
Đợi đến khi bên ngoài phòng bệnh, việc đầu tiên là đóng chặt cửa phòng. Xác định sẽ Tô Cẩn thấy bất kỳ động tĩnh nào, mới phịch xuống ghế.
Vì cơn đau, co quắp , trán sớm đầy mồ hôi, chỉ một lúc ngay cả gân xanh cũng nổi lên đập giật giật một cách đáng sợ...
Bình minh.
Tô Cẩn vươn vai ngáp một cái, tỉnh dậy từ giấc mơ.
Cô nhớ chiếc giường xếp chật chội, còn tưởng sẽ ngủ sâu, nhưng ngờ giấc ngủ vô cùng yên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-302-la-dong-tam-day.html.]
nhanh cô nhận , bật dậy đột ngột, phát hiện giường xếp, mà là đang chiếc giường bệnh vốn thuộc về Tiêu Vân Phong.
"Tỉnh ?"
Giọng buông thả của Tiêu Vân Phong vang lên từ bên cạnh.
Tô Cẩn ngây về phía đang bên cửa sổ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên , khiến như khoác lên một tầng ánh nắng bình minh.
"Chú, cháu ngủ ở đây?"
Rõ ràng cô nhớ ngủ giường xếp mà.
Tiêu Vân Phong như : "Tối qua cháu mộng du, cứ nhất định đòi ép sát chú chung."
Tô Cẩn sửng sốt chằm chằm , nhưng ngay lập tức nhận là thể.
"Cháu mộng du bao giờ."
Dù mộng du cũng chuyện !
Tiêu Vân Phong càng sâu hơn, "Vậy thì cháu nghĩ xem lên đó bằng cách nào?"
Tô Cẩn dáng vẻ đôi mắt híp của , chút ngẩn .
Hắn ít khi .
Càng ít khi vui vẻ như thế.
Bớt sự lạnh lùng, xa cách thường ngày, trông vẻ khiến cảm thấy ấm áp.
Hắn thật là !
"Chú, chú chứ?"
Tô Cẩn lý do để nghi ngờ, ai đổi "ruột" , còn là của ngày xưa ?
Bằng thể đột nhiên tính tình đại biến?
Tiêu Vân Phong tưởng cô đang hỏi về bệnh tình của , "Đương nhiên là . Bệnh cũ , nghiêm trọng như ."