Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 92: Cô ấy hủy hôn, tôi vui mừng

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:21:08
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Văn Binh gương mặt đỏ bừng, chút ngại ngùng nhưng cũng phủ nhận: "Mẹ, lúc tin cô hủy hôn, con vui mừng đến thế nào ."

Anh yêu Tống Vân ngay từ cái đầu tiên. Ba năm , đầu gặp cô, thích cô . lúc đó cô còn nhỏ, cũng chỉ là một tân binh, dám nghĩ tư cách yêu đương.

Sau , khi trở thành trung đội trưởng, cô cũng 17 tuổi, sắp nghiệp cấp ba. Anh chờ đến kỳ nghỉ phép về nhà, kịp bày tỏ tình cảm thì tin cô đính hôn với một quân nhân khác.

Lúc đó, như rơi hố băng, lạnh từ đầu đến chân, hối hận vì hành động sớm hơn. Rõ ràng địa chỉ liên lạc của cô, nhưng chẳng dám cho cô dù chỉ một chữ. Cứ chần chừ mãi, để thứ tan thành mây khói.

ngờ, trời xoay đất chuyển, cho cơ hội khi tin cô hủy hôn.

Trời , hôm đó báo tin Tống Vân và vị hôn phu cũ chia tay, vui mừng đến thế nào. Khi định đưa em gái đến nơi Tống Vân đang công tác, lập tức xin nghỉ phép năm, gấp rút trở về, may mắn kịp thời.

Trương Hồng Mai hôm nay quan sát kỹ Tống Vân, phát hiện cô bé khi đối diện với Văn Binh hề chút e thẹn nào của một cô gái sự quan tâm của trai. Thậm chí, cô chẳng thèm thẳng , coi như một bình thường, chứ một đàn ông khiến cô xao động.

từng trải, bà hiểu rõ ý nghĩa đằng thái độ đó.

nghĩa là con trai bà, gây ấn tượng với cô gái.

"Văn Binh, Tiểu Vân đúng là xuất sắc, xinh , con thích cô cũng là chuyện bình thường, ủng hộ. con giữ chừng mực, hiểu tiến thoái. Nếu cô tình ý với con, con nhiệt tình một chút cũng . nếu cô hứng thú, thậm chí thẳng thừng từ chối, con cũng trơ trẽn bám theo."

Trái tim nóng bỏng của Dương Văn Binh lời nguội phần nào. Anh nhớ từng chi tiết khi gặp Tống Vân hôm nay, đau lòng nhận cô chỉ với vài câu, ánh mắt nồng nhiệt của , cô như thấy, thái độ luôn ôn hòa lịch sự, cũng thể là khách khí xa cách.

nản chí, chuyện tình cảm một sớm một chiều, cần thời gian ủ men. Chỉ cần để ấn tượng với cô, nhờ quan hệ với em gái thường xuyên liên lạc, tin sẽ ngày cô động lòng.

Trương Hồng Mai hết những điều cần , bà tin con trai kẻ bất cẩn thiếu suy nghĩ.

________________________________________

Tưởng rằng đến môi trường mới sẽ mất ngủ, ai ngờ cả nhà ba đều ngủ ngay khi đầu chạm gối, say như c.h.ế.t.

Trên tàu lắc lư hai ngày, ai cũng mệt, thêm môi trường thoải mái, cả nhà ngủ thẳng đến 7 giờ 30 sáng hôm .

Khi Trương Hồng Mai vội vàng bước khỏi phòng, Tống Vân và em trai chuẩn xong bữa sáng.

"Ôi, ngủ quên, muộn thế ." Hôm qua hẹn 7 giờ lên núi, giờ 7 giờ 30.

Tống Vân : "Không , cháu đường, muộn một chút cũng ảnh hưởng, núi nhiều đặc sản lắm."

lúc đó, Dương Văn Binh từ ngoài , sắc mặt vui, quần áo còn ướt đẫm.

"Gì thế ? Rơi xuống nước ?" Trương Hồng Mai giật .

Tống Vân tim đập thình thịch, lẽ nào! Mới ngày đầu tay ?

Dương Văn Binh nhăn mặt: "Con ngoài tập thể dục, chạy qua bờ sông thấy rơi xuống nước nên nhảy xuống cứu, quần áo ướt."

Mặt Trương Hồng Mai biến sắc: "Hôm qua dặn con một ngoài mà!"

Dương Văn Binh cũng hối hận, ngoài sớm, tưởng ai, ai ngờ đông , nhưng giờ hối hận cũng muộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-92-co-ay-huy-hon-toi-vui-mung.html.]

Tống Vân hỏi: "Anh cứu ai ?"

Dương Văn Binh lắc đầu: "Một đồng chí nữ, rõ là ai."

"Có ai thấy ?" Tống Vân hỏi tiếp.

Dương Văn Binh gật đầu: "Có, lúc đó nhiều đang giặt đồ bên sông, nhiều thấy."

Tống Vân gật đầu: "Tốt, chứng kiến là . Giờ em , từ giờ trở , gia đình ở Bắc Kinh, kết hôn hai năm , con một tuổi , tuyệt đối đừng lỡ lời."

Dương Văn Binh hiểu: "Tại ?"

Trương Hồng Mai vỗ mạnh lưng : "Đồ ngốc! Không thì chờ đến đổ oan cho mày ? Mày não ? Chuyện của em gái mày nhanh quên thế? Tại bệnh? Tại đến đây, mày nhớ gì ?"

Dương Văn Binh chợt hiểu ý : "Ý là, cô gái đó cố ý rơi xuống nước?"

"Không thì ? Không rơi sớm rơi muộn, đúng lúc mày đến thì rơi? Trùng hợp thế ? Mày chờ , lát nữa sẽ đến cửa."

Vân Vũ

Tống Vân thêm, chuyện thật mệt mỏi: "Thôi, ăn sáng ."

Trương Hồng Mai gọi Dương Lệ Phân đang ngủ dậy, cả nhà vệ sinh xong bàn ăn, bữa sáng ngon lành giờ cũng nhạt nhẽo.

Quả nhiên, bữa sáng xong, cổng nhà họ Tống gõ ầm ầm.

Tử Dịch mở cửa, đến là một "quỷ kiến sầu" khác của làng, mụ Thôi Liên.

Ngô Thôi Liên thấy Tử Dịch mở cửa, liền đẩy sang một bên, dắt cô con gái nhỏ e thẹn bước sân.

Tử Dịch lườm một cái, nhưng ngăn cản, nhớ lời chị dặn, vội : "Dì, dì tìm cháu gái khám bệnh ? Hôm nay chị cháu lên núi, khám ạ."

Ngô Thôi Liên vẫy tay: "Không khám bệnh, khám bệnh, khỏe mạnh khám gì." Nói xong dừng , đầu hỏi Tống Tử Dịch: "Cái ông quân nhân ở nhà cháu, quan hệ gì với cháu gái?"

Tử Dịch thấy "việc" đến , vội giả vờ ngây thơ: "Quan hệ gì ạ? Không quan hệ gì ! Anh trai của chị Lệ Phân, đưa chị đến đây, mấy hôm nữa về Bắc Kinh ."

Nghe Tử Dịch , Ngô Thôi Liên nở nụ mãn nguyện, nhưng nụ đó kịp giữ một giây, Tử Dịch tiếp: "Anh Dương , về Bắc Kinh gấp, vợ con còn đợi ở đó."

Ngô Thôi Liên trợn mắt: "Gì? Cháu gì?" Giọng bà cao lên: "Cháu bảo cái ông quân nhân họ Dương kết hôn ?"

Tử Dịch gật đầu: "Rồi ạ! Con hơn một tuổi , chị dâu là sinh viên đại học, giờ là cán bộ đấy ạ."

Tim Ngô Thôi Liên lạnh toát, Lưu Tiểu Hồng bên cạnh cũng mặt mày tái mét, môi run rẩy nên lời.

Tử Dịch xong liền , để hai con c.h.ế.t lặng.

Ngô Thôi Liên vẫn cam tâm, Tống Tử Dịch chỉ là một đứa trẻ, nhầm? Biết kết hôn?

Khi Ngô Thôi Liên lấy bình tĩnh, dắt Lưu Tiểu Hồng phía , Tống Vân đeo giỏ, Dương Lệ Phân cũng đeo một cái giỏ nhỏ hơn, Trương Hồng Mai thích đeo giỏ nên xách một cái làn to, Dương Văn Binh đeo chiếc giỏ lớn mà Tề Mặc Nam từng đeo đó, bên trong còn vài bao tải cùng dao, cuốc, xẻng nhỏ.

Tống Vân giả vờ hiểu ý đồ của "quỷ kiến sầu", tỏ vẻ tò mò: "Dì Thôi Liên đến việc gì ạ?"

Loading...