Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 79: Núi dựa núi đổ. Nước dựa nước trôi.

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:20:54
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ừ, bác sĩ là đó, 24 giờ sẵn sàng ứng chiến, cách nào khác." Tống Vân quen từ lâu, cảm thấy gì to tát, đây cũng là lý do cô đặt quy tắc ngay từ đầu. 24 giờ sẵn sàng nghĩa là 24 giờ nghỉ ngơi. Với những ca cấp cứu, cô sẽ lực phối hợp bất cứ lúc nào, nhưng những bệnh vặt vãnh khác thì theo quy tắc của cô. Cô cũng là con , cỗ máy, cần thời gian riêng và nghỉ ngơi đủ.

Tề Mặc Nam cũng hiểu trách nhiệm của một thầy thuốc, thể lời phản đối, chỉ hy vọng những tình huống như hôm nay sẽ càng ít càng .

"Chuyện của Tôn Đại Hồng và Tôn Đại Phú cơ bản định đoạt, ngày mai sẽ kết quả. Công việc ở đồn công an của Tôn Đại Phú chắc chắn giữ , nhiều khả năng còn đưa cải tạo nông trường. Còn Điền Lương, ít nhất mười năm trở lên. Tôn Đại Hồng sẽ thả về, nhưng những ngày của cô chắc cũng dễ chịu, chỉ riêng gia đình Tôn Đại Phú thôi cũng đủ khiến cô dám quấy rầy em nữa."

Tề Mặc Nam nhẹ nhàng những điều , Tống Vân chắc chắn dùng ít thủ đoạn, nếu kết quả thể nhanh như .

"Cảm ơn !" Tống Vân chân thành lời cảm ơn.

"Là nên cảm ơn em, nếu em, ông nội bây giờ thể như ."

Tống Vân khẽ, "Thôi , chúng đừng cảm ơn qua cảm ơn nữa, chúng sẽ thành một nhà."

Tề Mặc Nam tim đập loạn nhịp, Tống Vân tiếp, "Ông nội quý bố em, em gọi bằng trai."

Trái tim Tề Mặc Nam chợt lạnh một nửa, lập tức phản bác, "Không thể nào."

Tống Vân thấy phản ứng của kỳ lạ, tò mò hỏi, "Sao ?"

Bị cô chằm chằm, mặt Tề Mặc Nam ửng đỏ, nhưng vẫn cố tỏ bình thản, "Anh hỏi ông nội , ông ý định nhận con nuôi."

Hắn mừng vì đang là ban đêm, dù ánh trăng cũng soi rõ gương mặt đỏ bừng của .

Tống Vân "Ồ" một tiếng, hề thất vọng. Có chỗ dựa thì , nhưng nếu cũng chẳng .

________________________________________

Núi dựa núi đổ. Nước dựa nước trôi.

Cuối cùng, chỗ dựa vững chắc nhất vẫn là chính .

Chỉ cần bản lĩnh đủ cứng, bản chính là chỗ dựa lớn nhất của cha , cần trông chờ khác.

Chuyện của Lưu Man cuối cùng cũng lan truyền khắp nơi.

Ngay cả việc Lưu Man m.a.n.g t.h.a.i cũng ai đó , lan truyền thành cả chục phiên bản khác , đủ lời đồn đại.

Đặc biệt mấy ngày hái rau thu, các chị em phụ nữ tụ tập nhặt nấm, miệng lưỡi đủ điều. Chuyện cái bóng còn bịa đặt năm bảy đường, huống chi đây là chuyện thật.

Tống Vân tất nhiên bỏ lỡ dịp . Cô treo biển "Nghỉ hai ngày" cửa phòng khám, từ sáng sớm dẫn Tử Dịch theo đoàn lên núi.

Tề Mặc Nam vì chuyện của Tôn Đại Phú lên huyện một chuyến, sáng sớm , chỉ hai chị em theo đoàn núi.

Ngoài việc nhặt nấm, Tống Vân chủ yếu tìm thuốc, loại nào cũng hái mang về nhà nếu gặp.

Vân Vũ

Nhà nhiều nấm, Tống Tử Dịch nhặt nửa giỏ cũng chán, nhặt đá ngắm nghía khắp nơi, tìm hang thỏ, tổ chim. Cậu thực sự tìm thấy, nhưng tiếc là khu vực quá đông , thỏ chạy xông bắt. Tử Dịch giơ viên đá lên bỏ xuống, bực bội vô cùng, rõ ràng con thỏ là do đuổi .

Tống Vân an ủi, "Lần hai chị em , theo họ, lúc đó thỏ chim tìm thấy đều là của ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-79-nui-dua-nui-do-nuoc-dua-nuoc-troi.html.]

Tống Tử Dịch lập tức vui vẻ gật đầu, "Vâng, em tìm hang thỏ nữa, em sẽ giúp chị hái thuốc."

Mấy chị em phụ nữ hái nấm gần đó xong cũng xúm quanh Tống Vân, ánh mắt đầy hiếu kỳ, khúc khích hỏi: "Tri thức thanh niên Tống, đêm qua con gái Lưu Đại Cường treo cổ ? Nghe chị dâu nó , lúc đó tắt thở , là tri thức thanh niên Tống cứu sống ? Kể cho chúng xem, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tống Vân buộc gọn đống t.h.u.ố.c bằng dây cỏ, nhẹ nhàng xách lên, với mấy phụ nữ nhiều chuyện: "Các cô các chị, hái t.h.u.ố.c xong , về đây."

Nói xong, cô xách bó t.h.u.ố.c lớn bước , Tử Dịch xách bó nhỏ theo , để đám phụ nữ tò mò mà thỏa mãn.

Hai chị em vài chục mét, đột nhiên trong rừng vang lên tiếng súng, b.ắ.n liên tiếp mấy phát. Sau tiếng s.ú.n.g là tiếng hét kinh hãi, nhiều từ phía dốc hoang chạy tán loạn về.

Người chạy phía chạy chửi: "Đã bảo đừng lên dốc hoang, đừng lên dốc hoang, mấy cái tri thức thanh niên , giờ hại c.h.ế.t ."

Người chạy nhanh tới chỗ Tống Vân, cô kéo một hỏi: "Chuyện gì ?"

Người đó mặt đầy mồ hôi, vội: "Mấy tri thức thanh niên sống c.h.ế.t, khuyên, cứ lên dốc hoang hái quả, gặp mấy con lợn rừng. Chúng chạy về phía đông , lôi cả lợn rừng theo, thật là hại c.h.ế.t ."

"Có ai thương ?" Tống Vân hỏi.

Người đó gật đầu, chợt nhớ : "Có , tri thức thanh niên Tống mau xem, một tri thức thanh niên lợn húc, hai dân quân cứu cũng thương một . Đội trưởng b.ắ.n s.ú.n.g thể dụ thêm lợn rừng, bảo chúng mau tìm vũ khí."

Tống Vân hướng chạy, khóe miệng giật giật: "Mọi đang chạy xuống núi ?"

Người đó mặt ngượng: "Ở đây vũ khí, xuống núi lấy."

Ha ha! Đợi xuống núi lấy vũ khí , thì muộn mất .

Tống Vân thêm gì, tránh hung tìm cát là lẽ thường tình.

"Tử Dịch, chúng xem." Tống Vân dắt Tử Dịch về hướng tiếng súng, đường nhặt mấy hòn đá bỏ giỏ.

Tống Tử Dịch chẳng hề sợ hãi, ngược còn phấn khích, cuối cùng cũng thấy lợn rừng chạy nhảy.

Hai chị em nhanh chóng tới hiện trường. Một dân làng bỏ chạy, nhưng phần lớn vẫn ở , mỗi cầm gậy hoặc đòn gánh vũ khí.

Để tránh t.h.u.ố.c giẫm đạp, Tống Vân ném hai bó t.h.u.ố.c lên cành cây, đeo giỏ lên phía .

Mùi m.á.u tanh nồng xộc mũi, mùi m.á.u và cả mùi m.á.u lợn rừng b.ắ.n c.h.ế.t.

Có ba thương, hai con lợn rừng c.h.ế.t.

Tống Vân tới chỗ đội trưởng Lưu đang sốt ruột gãi đầu: "Chú Lưu."

Đội trưởng Lưu thấy Tống Vân như thấy cứu tinh: "Tri thức thanh niên Tống tới , mau xem họ thương thế nào." Ông dẫn Tống Vân tới chỗ nam tri thức thanh niên Lý Gia Vượng đang bất động: "Em xem , lợn húc một cái liệt , hỏi gì cũng , chỉ run lẩy bẩy."

Tống Vân kiểm tra xong cũng đành chịu: "Hắn , chỉ hoảng thôi, tìm cõng về là ."

Đội trưởng Lưu xong mặt xám xịt, té chẳng chuyện gì, tưởng thương nặng đến mức liệt luôn, thật là tức c.h.ế.t .

 

Loading...