Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 46: Chia thịt lợn rừng
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:19:02
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Mặc Nam gương mặt thất vọng của Tống Vân, trong lòng thầm .
Đội trưởng Lưu cùng một nhóm dân làng tin đồn ùa đến, thấy hai con lợn rừng to lớn, ai nấy đều vui như mở cờ trong bụng.
Sao mà vui chứ?
Theo thông lệ, những con vật nhỏ săn núi như gà rừng, thỏ rừng đều thể giữ của riêng, bởi mấy cân thịt chia cũng chẳng bao nhiêu. với những con to như lợn rừng thì nộp công, chia đều cho cả làng. Người săn lợn rừng sẽ chia nhiều hơn một chút. Đây là quy định bất thành văn mà làng vẫn luôn tuân theo.
Đội trưởng Lưu xoa xoa hai bàn tay, ánh mắt sáng rực Tề Mặc Nam: "Hai con lợn đều là do săn ?" Dù hỏi , nhưng trong lòng đều mặc định như thế. Ai liên tưởng một cô tri thức thanh niên yếu đuối như Tống Vân với việc săn lợn rừng chứ? Tuyệt đối thể nào!
Tống Vân lập tức gật đầu: " , đều là do Mặc Nam ca săn , vất vả lắm mới xong, suýt nữa thì hy sinh dũng . Chú Lưu, chúng cháu thể chia bao nhiêu ạ?"
Đội trưởng Lưu hình dung cảnh Tề Mặc Nam đối mặt với nguy hiểm khi săn lợn rừng, còn là hai con, liền vung tay hào phóng: "Cho các cháu hai mươi cân."
Thông thường, săn lợn rừng chỉ chia tối đa mười cân. Lần do hai con nên mới cho họ hai mươi cân, là nhiều lắm .
Tống Vân khá hài lòng, nhưng vẫn đưa yêu cầu "nhỏ" của : "Chú Lưu, ngày mai nhà cháu khách, chú cũng là khá đông , cháu thể mua thêm một ít ạ?"
Đội trưởng Lưu khó xử, hai con lợn to chứ chia đều cho cả làng thì mỗi nhà cũng chẳng bao nhiêu.
Vân Vũ
Tống Vân nhận sự do dự của ông, vội : "Sau khi chia xong, nếu còn dư cháu sẽ mua. Nếu còn thịt thì mua xương cũng ạ." Không mua thịt thì mua xương về nấu canh, kiểu gì cũng vớt vát chút gì đó.
Nghe cô mua xương, đội trưởng Lưu lập tức hết khó xử, vui vẻ đồng ý ngay.
Những dân làng khác cũng thấy vấn đề gì, ai nấy đều vui vẻ khiêng hai con lợn rừng về trụ sở đội. Lợn mới c.h.ế.t, m.á.u còn ấm, tranh thủ lấy huyết ngay.
Những việc đó cần Tống Vân tham gia, nhưng Tề Mặc Nam chú Lưu gọi giúp đỡ.
Trước khi Tề Mặc Nam rời , Tống Vân dặn dò: "Nhớ mấy lời khuyên em đó nhé."
Tề Mặc Nam bật , tháo chiếc gùi lưng đưa cho cô: "Anh , em về , Tử Dịch chắc sốt ruột lắm ."
Tống Vân đeo gùi của , xách theo túi lớn đầy nấm hương, về phía ngôi nhà hoang.
Quả nhiên, Tống Tử Dịch sốt ruột, lúc thì cổng ngóng, lúc cổng trông, mong mỏi đến mỏi mắt.
Chờ cả buổi chiều, cuối cùng cũng thấy chị gái về, bé nở nụ rạng rỡ. nụ lập tức tan biến khi thấy rõ túi nấm to tướng tay chị.
Màn "biến mất nụ " của nhóc thể coi là chuẩn mực.
"Chị, lên núi gọi em cùng ?" Tống Tử Dịch phùng má giận dỗi.
Tống Vân áy náy, nở nụ xoa dịu: "Ôi, lúc đó kịp mà. Lần rảnh chị chắc chắn dẫn em . Em núi nhiều nấm lắm, chúng sẽ hái nhiều hơn."
Tống Tử Dịch giận một lúc tự dỗi lành: "Được , chị lừa em , nhất định dẫn em cùng." Cậu còn săn gà rừng, thỏ rừng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-46-chia-thit-lon-rung.html.]
Về đến sân, Tống Vân thấy hai bó củi chất đống ở sân : "Củi từ ?"
Tử Dịch giúp chị đổ nấm từ túi lớn cái nong tròn: "Em thấy mấy đứa trẻ trong làng nhặt củi ven núi nên cũng theo, nhặt một ít."
Tống Vân đặt gùi xuống, xoa đầu em: "Em trai chị giỏi quá. Hôm nay chia thịt lợn, tối nay chúng ăn thịt kho nhé?"
Tử Dịch mắt sáng lên: "Thịt lợn từ thế?"
Tống Vân kể chuyện cô và Tề Mặc Nam săn hai con lợn rừng núi. Nghe xong, Tử Dịch phấn khích tiếc nuối, giá mà mặt ở đó thì mấy, từng thấy lợn rừng bao giờ.
Nhân lúc Tử Dịch đun nước gà, Tống Vân lén lấy nấm cất trong kho , đổ hết nong phơi.
Nhìn bây giờ nhiều , nhưng phơi khô cũng chẳng còn bao nhiêu. Phải tranh thủ lên núi hái thêm, chứ để khi trời lạnh, đất đóng băng thì chẳng còn gì nữa.
Rau dại cũng nên phơi nhiều một chút. Mùa đông ở đây dài lê thê, trốn rét mấy tháng trời. Rau khô phơi bây giờ sẽ là nguồn rau duy nhất trong mùa đông.
chỉ phơi rau dại thôi cũng đủ, đổi với dân làng ít cải bắp, khoai tây, khoai lang để dự trữ. May mà trong sân hầm chứa, lúc đó cứ cho hết hầm là .
Nghĩ là , Tống Vân dẫn Tử Dịch, vác gùi xách túi khỏi nhà. Lần , cô dùng đường trắng và mì sợi để đổi lấy cải bắp, khoai tây, khoai lang của dân làng. Một cân đường và ba cân mì sợi đổi hai gùi cùng hai túi lớn. Với nhà nông, những thứ như cải bắp, khoai tây, khoai lang chẳng đáng là bao, nhà nào cũng thừa trong vườn. Đổi đồ thừa lấy đường và mì sợi, ai chẳng vui vẻ đồng ý ngay.
Hai chị em trở về tay xách nách mang. Khi ngang qua trụ sở đội, từ xa thấy Tề Mặc Nam xắn tay áo chặt thịt. Anh chặt nhanh, chuẩn, mạnh và đều, mỗi miếng thịt đều tương đương , khiến dân làng hướng dẫn gật đầu hài lòng.
Thỉnh thoảng các cô gái, chị dân làng qua gần chỗ , nhưng chẳng thèm để ý, mắt cũng chẳng nhấc lên, chỉ chuyên tâm việc . Thái độ lập tức chiếm cảm tình của đội trưởng Lưu.
Trong lòng ông khen một trăm : "Chàng trai thực sự tồi."
Người ở trụ sở đội ngày càng đông, vẻ như sẽ chia thịt sớm. Tống Vân chen chúc chỗ đông , dù Tề Mặc Nam ở đó, phần thịt của cô chắc chắn thiếu.
xem Tống Tử Dịch hứng thú với việc chia thịt. Sau khi mang đồ về nhà hoang, cô đưa cho Tử Dịch mười đồng, bảo mang tiền đến trụ sở đội tìm Tề Mặc Nam. Mua xương cũng cần tiền, cô đoán là Tề Mặc Nam mang theo nhiều, tiện dùng tiền của nữa.
Tống Tử Dịch vui vẻ chạy . Tống Vân sắp xếp rau củ, để phần dùng trong hai ngày, còn cho hết hầm.
Làm xong việc, cô nghỉ ghế, uống chút nước, chợt nhớ đến tiền và phiếu Tề Mặc Nam đưa cho cô ở thị trấn. Lúc đó cô kịp xem, bao nhiêu, bây giờ là lúc kiểm .
Ban đầu cô nghĩ nhiều lắm cũng chỉ một nghìn đồng, nào ngờ đếm xong lên đến hơn ba nghìn. Phần lớn là tờ mười đồng loại mới, trông mới, lẽ rút từ ngân hàng , buộc chặt bằng dây cao su.
Đây chẳng lẽ là bộ tiền tiết kiệm của Tề Mặc Nam?
Phiếu cũng lặt vặt khá nhiều, lẽ là tích cóp từ hồi còn trong quân ngũ. Cô còn phát hiện một phiếu mua xe đạp, mắt lập tức sáng rực.
Anh thật hào phóng, phiếu xe đạp quý giá như mà cũng cho . Nghe chỉ riêng cái phiếu mang chợ đen bán cũng một hai trăm đồng.
Lát nữa hỏi Tề Mặc Nam, nếu đồng ý thì sẽ mua một chiếc xe đạp, sẽ tiện hơn nhiều, chen chúc xe bò, quan trọng là xe bò chậm quá, mất thời gian.