Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 416: Bánh kếp hẹ
Cập nhật lúc: 2025-11-12 14:48:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân căn bản đếm xỉa đến Vương Ngọc Lan, bởi thời gian của cô quý giá, thời gian dư thừa để lãng phí loại như thế .
Cãi vã với hạng dù thắng thì cũng gì chứ, động thủ với cô ngay giữa chốn đông càng thể, lỡ đó tố cáo là một sĩ quan quân đội lấy mạnh h.i.ế.p yếu, thì bù mất.
Về đến nhà, cô đầu tiên lấy từ trong ngăn chứa đồ một miếng mỡ heo, cắt thành từng khối nhỏ bỏ chảo để nấu mỡ, đun lửa nhỏ từ từ, tranh thủ thời gian sân cắt hẹ.
Vốn dĩ hẹ lớn tươi lắm, lẽ do thời tiết quá nóng, tưới nước đủ, nên trông héo úa. Tối hôm qua, cô dùng nước dung dịch dinh dưỡng tưới cho trúc băng để tưới một chút cho hè, sáng nay cả luống hè đổi hẳn, cao lên ít nhất hai tấc, lá xanh mượt và non.
Vừa cắt hè xong, Tử Dịch về, thế là việc rửa hè giao cho Tử Dịch.
Hôm qua Tử Dịch để ý hè trong sân trông thế nào, giờ thấy hè xanh mướt mỡ màng, cũng thấy kỳ lạ, hỏi chị: “Chị, cắt nhiều hè thế định gì ?”
Tống Vân nghĩ một chút, hỏi: “Em ăn bánh hẹ ?”
Tử Dịch gật đầu điên cuồng: “Muốn ăn, ăn.”
Ngoài bánh hè, Tống Vân còn cả bánh bao hẹ và bánh kếp hẹ, hè còn thì đem xào, tận dụng triệt để giá trị của hè.
Buổi trưa, ngoài bánh bao và bánh xoắn, Tống Vân còn đựng thêm ít bánh hè và bánh kếp hè, bảo Tử Dịch mang sang nhà Hứa sư trưởng.
Bánh đậu xanh hôm nay kịp , để .
Tống Vân lấy hai hộp cơm, mỗi hộp đựng hai cái bánh hè và hai cái bánh kếp hè, mượn xe đạp của , đạp xe đến khu doanh trại mang cho lão Cổ và Tề Mặc Nam.
Đây là đầu tiên Tống Vân mang đồ ăn đến khu doanh trại cho Tề Mặc Nam.
Tề Mặc Nam đúng lúc đang ở nhà ăn, lấy cơm xong chuẩn ăn, kết quả thấy Tống Vân cầm hộp cơm tới, ngạc nhiên: “Sao em đến đây ăn? Trong khu gia thuộc cũng nhà ăn mà?” Quan trọng là, bình thường Tống Vân ít khi ăn nhà ăn.
Tống Vân đưa hộp cơm đến mặt Tề Mặc Nam: “Em ăn , cái mang cho , còn nóng đấy, ăn thử .”
Tề Mặc Nam đúng là mừng sợ, trời mới , khi thấy Tống Vân cầm hộp cơm về phía , căn bản dám nghĩ đến chuyện mang cơm cho .
Các đồng đội xung quanh tò mò vây , đặc biệt là Hà Hồng Quân cái tên lắm mồm : “Phó đội trưởng mang gì ngon cho đội trưởng chúng thế? Có phần của bọn ?”
Mọi thấy thế, tốc độ vây càng nhanh, sợ chậm một chút là tranh .
Tề Mặc Nam dùng ngón tay giữ chặt nắp hộp cơm, dám mở , lũ phàm ăn chắc chắn sẽ giật lấy.
Vân Vũ
Tống Vân thấy tình hình hỗn loạn, dậy: “Anh từ từ ăn, em về .”
Tống Vân , đám vốn còn kìm chế lập tức bắt đầu giật hộp cơm.
May mà võ công của Tề Mặc Nam đủ cao, giữ chặt hộp cơm: “Được , để xem là cái gì , còn ăn cơm, tất cả tránh một bên.”
Mọi giật , đành yên, thì còn thế nào nữa.
Thế là Tề Mặc Nam tranh thủ khe hở mở nắp hộp cơm, mùi thơm nồng của bánh hè và bánh kếp hè tỏa , đứa thích món , nước dãi gần chảy .
Tề Mặc Nam đương nhiên chia cho lũ phàm ăn , nhưng nếu chia chút nào, cũng đừng hòng ăn cơm yên , thế là đau lòng lấy một cái bánh hè và một cái bánh kếp hè, bảo mỗi nếm một miếng chia ăn.
Vỏ bánh hè chiên giòn thơm phức, nhân hè bên trong gia vị miệng vô cùng tươi ngon, c.ắ.n một miếng, ngon đến mức c.ắ.n lưỡi.
Tề Mặc Nam sợ lũ phàm ăn ăn đủ sẽ đến giật của , vội vàng ăn sạch phần của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-416-banh-kep-he.html.]
Hà Hồng Quân chia một miếng bánh hè, vị ngòn ngọt còn mãi: “Lão đại, tuần doanh tổ chức liên hoan ? Nghe trong đó một tiết mục là nếm những món ăn quê hương mà các chị quân nhân cho chồng, đến lúc đó thể mời phó đội trưởng tham gia, cho chúng trổ tài, ít bánh hè như thế cho nếm thử ?”
“Còn cả bánh kếp hè nữa, ngon quá, sắp .”
Tề Mặc Nam đương nhiên hy vọng Tống Vân thể tham gia liên hoan với tư cách là vợ quân nhân.
Tiếc là, điều đó là thể.
Ít nhất là bây giờ thể.
Tề Mặc Nam : “Lúc đó sẽ hỏi cô .”
Nếu Tống Vân rằng việc cô mang bánh hè khiến cô tự chuốc lấy rắc rối, chắc cô sẽ hối hận.
Cây giống trúc băng trồng ở góc vườn, ngày nào cô cũng dùng dung dịch dinh dưỡng pha loãng để tưới, tưới xong dùng đồ linh tinh che , ngay cả Tử Dịch cũng cô trồng trúc băng ở vườn.
Chỉ mới bảy ngày trôi qua, cây giống trúc băng trồng cao lớn hơn cây gốc, xanh biếc như ngọc băng tuyết lạnh, cực kỳ đặc biệt, trách Hạ Trường Chinh dành thời gian đào trúc băng về trồng khi nhiệm vụ.
Nhìn tình hình chắc còn tiếp tục lớn, Tống Vân đành tìm hai chậu sành lớn, chuyển hai khóm trúc băng chậu sành, thu ngăn chứa đồ.
Xem cành mới của trúc băng bổ sung dung dịch dinh dưỡng pha loãng, những đ.â.m chồi rễ, mặt cắt thối rữa, nửa của cành giống cũng khô héo, thể cứu .
May mà mấy hôm nay lão Cổ thời gian quan tâm chuyện , thì cô dối thế nào.
Nhân lúc lão Cổ phát hiện, cô vội lấy hai đoạn cành mới, cắm bát nước pha dung dịch dinh dưỡng pha loãng, quả nhiên ngày hôm rễ ầm ầm.
Cô chuyển cành mới rễ chậu sành lớn, cũng đỡ đổi chỗ, nếu về Bắc Kinh, cũng tiện mang theo.
Lại qua mấy ngày, lão Cổ nhớ đến trúc băng, hớn hở chạy đến xem, thấy trúc băng trồng trong chậu sành lớn, sinh trưởng cũng tệ, vui mừng khôn xiết.
“Đợi lớn , lúc đó chuyển trồng thêm vài chậu.”
Tống Vân cũng nghĩ như , thực bây giờ cô thể luôn, nghĩ thôi, đừng quá lố.
Đã trúc băng, các vị t.h.u.ố.c phụ để bào chế Minh Tâm Đan cũng nên chuẩn , phần lớn họ đều sẵn, còn thiếu vài vị t.h.u.ố.c thì đến bệnh viện tìm Tư Phong Niên lấy, tiếc là cuối cùng vẫn thiếu một vị.
Tống Vân và lão Cổ quyết định đợi ngày nghỉ cùng núi tìm.
Đã lâu đến Tây Tần Sơn, cũng nên lấy ít thảo d.ư.ợ.c về, nhân tiện kiếm ít Tinh Tệ.
Lần mua máy ảnh viên nang xong, Tinh Tệ còn hơn bảy nghìn, nhân cơ hội kiếm .
Ngày nghỉ của Tống Vân và lão Cổ, cũng đúng là ngày nghỉ của Tử Dịch, chị Tây Tần Sơn, Tử Dịch đương nhiên bỏ lỡ cơ hội ngoài vùng vẫy như thế.
Thời tiết quá nóng, mang thức ăn núi dễ hỏng, cô cũng thể mặt bọn họ lấy đồ từ trong ngăn chứa đồ , thế nên hôm nay ngoài họ chỉ mang nước và gia vị cùng một cái nồi sắt nhỏ, định đến trong núi ăn ngay, kiếm gì thì ăn nấy.
Từ khi bọn họ bắt đầu thu mua d.ư.ợ.c liệu do mấy em Chu Thiết Sinh bào chế, bọn họ đến Tây Tần Sơn ít, vốn dĩ cũng thời gian, đều bận.
Đã là tháng chín, thời tiết vẫn nóng, nhưng trong núi trở nên mát mẻ, đặc biệt là khi từng cơn gió núi thổi xuyên qua rừng, thoải mái đến mức Tống Vân trải chiếu ngủ tại chỗ.
“Chị, chị xem là cái gì ?” Tống Tử Dịch chỉ một cái cây ở phía xa, cái gì đó đang treo cây.