Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 40: Bản Lĩnh "Không Có Mà Thành Có"

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:18:56
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đây là Tống Tri Thức Thanh Niên ? Hôm nay xin nghỉ ?" Dì Anh Hồng, khuôn mặt tròn nhưng đôi mắt hình tam giác, với nụ gượng gạo.

Tống Vân cảm thấy khó chịu với từ "" trong câu của dì "Quỷ Kiến Sầu", liền đáp: "Dì Anh Hồng, từ ngày đầu đến thôn Thanh Hà, cháu ngay. Hai ngày nghỉ dành cho tri thức thanh niên mới đến, cháu vẫn tích cóp dùng, từng xin thêm ngày nghỉ nào, càng bao giờ trễ nải công việc sản xuất."

Dì Anh Hồng đương nhiên rõ điều , nhưng bản tính khiến bà thể châm chọc Tống Vân vài câu.

Một phụ nữ khác với khuôn mặt nhọn hoắt như khỉ, dì Thúy Liên, : "Ai mà chẳng chứ? Trong các nữ tri thức thanh niên, chẳng ai sánh bằng Tống Tri Thức. Người , ăn dịu dàng, ai gặp cũng khen vài câu." Điều quan trọng nhất bà : Tống Vân giàu! Có tiền thì che trăm thứ .

Sau lời khen, dì Thúy Liên lập tức chuyển chủ đề: "Tống Tri Thức năm nay mười tám tuổi nhỉ? Nghe nghiệp cấp ba?"

"Ừ." Tống Vân trả lời nhạt nhẽo.

Được câu trả lời khẳng định, mắt dì Thúy Liên sáng rực: "Chưa yêu đúng ? Dì giới thiệu cho cháu một , đảm bảo cháu hài lòng."

Khi Tống Vân mới đến, còn cha , buộc đưa em trai nhỏ về quê, vẻ ngoài yếu đuối, nên ai cũng nghĩ cuộc sống của cô sẽ khó khăn. Dù xinh đến cũng chẳng ai dám động , vì gánh thêm hai miệng ăn, nhà nào nuôi nổi?

mấy ngày qua, Tống Vân sống , thuê nhà lớn, bỏ tiền sửa sang khang trang, còn định cho em trai học. Rõ ràng cô thiếu tiền, việc cũng nhanh nhẹn, hề yếu đuối như tưởng tượng. Nếu cưới cô về, chỉ mà còn của, thêm một căn nhà lớn. Còn đứa em trai , cho ăn qua loa là , còn giúp việc nhà, quả là ứng viên con dâu hảo.

Không ít trong thôn đang tính toán chuyện , nhưng ai dày mặt như dì Thúy Liên, trực tiếp mặt "chào hàng".

Ánh mắt tính toán của dì Thúy Liên gần như trào khỏi khuôn mặt. Tống Vân mù, thể thấy? Trong lòng cô lạnh lùng, nhưng bề ngoài vẫn ôn hòa: "Cháu còn nhỏ, tính chuyện yêu đương."

"Mười tám tuổi là lớn . Con gái dì mười bảy tuổi lấy chồng, mười tám tuổi sinh con." Dì tiến sát gần Tống Vân: "Con trai dì năm nay hai mươi tuổi, mặt mũi khôi ngô, chăm chỉ thật thà, hợp với cháu." Nói , bà liền nắm lấy tay Tống Vân: "Ngày mai dì thịt gà, cháu đến nhà dì ăn cơm, hai đứa quen. Tháng ngày lành, lúc đó chúng —"

Tống Vân thấy bà càng càng quá đáng, liền lạnh mặt ngắt lời: "Dì Thúy Liên, cháu kính trọng dì vì dì lớn tuổi, nhưng nghĩa là dì thể tùy tiện bậy. Cháu nhắc nữa, cháu yêu đương, càng xem mắt với ai. Dì nhất đừng lan truyền những lời đồn vô căn cứ hỏng danh tiếng của cháu, nếu cháu sẽ dễ dàng bỏ qua."

Nắm đ.ấ.m của Tống Tử Dịch cứng .

Dì Thúy Liên Tống Vân mất mặt, trong lòng tức giận, định châm chọc thêm vài câu thì thấy hai nữ tri thức thanh niên tới. Đó chính là Triệu Tiểu Mai và một nữ tri thức thanh niên khác, lớn tuổi hơn, da trắng mịn bằng, lẽ là tri thức thanh niên cũ chịu khổ hai năm.

Nhìn thấy Tống Vân xe bò, biểu cảm của Triệu Tiểu Mai lập tức khó như nuốt ruồi. còn cách nào khác, chỉ một chiếc xe bò, cô đành lên hoặc bộ đến thị trấn.

Cuối cùng, Triệu Tiểu Mai chọn cách "bịt mũi" lên xe bò, cùng về phía hai bà dì "Quỷ Kiến Sầu".

Thấy Triệu Tiểu Mai, dì Anh Hồng và dì Thúy Liên lập tức chuyển sự chú ý. Dì Anh Hồng bản tính khó đổi, thấy Triệu Tiểu Mai nhịn mở miệng: "Hôm nay Triệu Tri Thức ? Tìm nào giúp việc thế? Hay là xin nghỉ phép ngoài?"

Lời đầy ẩn ý quả là sở trường của bà .

Triệu Tiểu Mai tức giận, trừng mắt dì Anh Hồng: "Bà gì thế? liên quan gì đến bà? Sao bà nhiều chuyện thế? Bà quản ? Thật vô lý, bà tưởng bà là ai? Nếu bà còn bậy, sẽ đến tố cáo bà với lãnh đạo công xã. Cả ngày việc gì hồn, chỉ thích gây chuyện lê đôi mách, phá hoại đoàn kết tập thể. Bà tin , tố cáo là bà ăn đòn ngay?"

Tống Vân thầm khen Triệu Tiểu Mai một câu: "Ác nhân tự ác nhân trị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-40-ban-linh-khong-co-ma-thanh-co.html.]

Dì Anh Hồng cũng tức giận, nhưng dám hành động bừa bãi. Bà tiểu yêu tinh thích nhất vu cáo khác, bản lĩnh " mà thành " lợi hại. Nếu cô thật sự tố cáo lên bí thư công xã thì chuyện sẽ lớn.

Dì Thúy Liên vốn định dò hỏi tình hình của Triệu Tiểu Mai, vì con trai bà thích các nữ tri thức thanh niên xinh . Triệu Tiểu Mai dung mạo cũng khá, nên mới khiến nhiều trai trong thôn tranh giúp đỡ. Dì thích cách , nhưng nếu Triệu Tiểu Mai cũng giàu như Tống Vân thì cũng thể chấp nhận.

lúc , dì Thúy Liên từ bỏ ý định đó. Loại phụ nữ thích vu cáo, độc ác quyến rũ đàn ông như thế, bà dám nhận, sợ rằng khi cưới về, chỉ cần ý, cô sẽ đầu độc cả nhà, kêu ai?

Nhờ màn "phô diễn" của Triệu Tiểu Mai, thế giới trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt đầy ác ý của Triệu Tiểu Mai thỉnh thoảng vẫn liếc Tống Vân, nhưng cuối cùng cô dám khiêu khích.

Tống Vân tận hưởng một tiếng rưỡi yên bình khi xe bò đến thị trấn.

Ông lão Trương quan tâm đến khác, chỉ với Tống Vân: "Tống Tri Thức, mua xong đồ thì đến nhà hàng quốc doanh 3 tìm , sẽ đợi ở đó."

Tống Vân đồng ý, hỏi đường đến bưu điện xách gói đồ bước .

Vân Vũ

Triệu Tiểu Mai nhếch mép, lẩm bẩm: "Ông già nịnh hót."

Ông lão Trương thấy, kéo xe bò về phía nhà hàng quốc doanh 3. Ở đó một khu vườn bỏ hoang, mỗi đến thị trấn, ông đều dắt bò đó ăn cỏ tránh bẩn đường.

Khi Tống Vân bước khỏi bưu điện khi gửi bưu phẩm, cô bất ngờ gặp Tề Mặc Nam.

"Anh gì ở đây?" Tống Vân tò mò hỏi.

Tề Mặc Nam chỉ phía : "Anh đến gọi điện. Em gửi đồ xong ?"

Tống Vân gật đầu: "Ừ, em định đến cửa hàng bách hóa, ?"

"Đi." Tề Mặc Nam bước những bước dài: "Anh đường."

Thật may, Tống Vân đường, nên hai chị em theo Tề Mặc Nam.

Cửa hàng bách hóa xa bưu điện lắm, vì thị trấn nhỏ, chỉ năm phút bộ.

Tề Mặc Nam bước . Dáng cao lớn, bộ quân phục oai phong, khuôn mặt điển trai lập tức thu hút ánh của trong cửa hàng.

Đặc biệt là những cô gái lập gia đình, ánh mắt rời khỏi Tề Mặc Nam.

 

Loading...