Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 370: Em không muốn anh làm anh rể em sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:28:49
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Xin , xin em.” Tề Mặc Nam siết chặt Tống Vân trong vòng tay, thì thầm lời xin chất chứa trong lòng.
Tống Vân búng nhẹ eo , hỏi, “Xin về chuyện gì chứ?”
Tề Mặc Nam cũng diễn tả nỗi áy náy của thế nào, cả hai họ đều là quân nhân, bất kể là quyết định của quyết định của cô, đều là những việc họ nên . đồng thời, chính tự tay đẩy yêu chỗ nguy hiểm—
Tống Vân hiểu tâm trạng của lúc , “Anh gì xin em cả, việc nên , em cũng . Bị thương ốm đau đều chỉ là ngoài ý , cần áy náy , em bây giờ chẳng vẫn đấy ?”
Dù lời là , nhưng hai ngày qua, sự dày vò, áy náy và hối hận của Tề Mặc Nam gần như nhấn chìm và xé nát , chỉ ước giường bệnh là chính chứ Tống Vân.
Kể từ khi quen Tống Vân, từng thấy cô yếu đuối, thiếu sức sống đến thế, trong ký ức của , Tống Vân luôn tràn đầy sức sống, gặp bất kỳ khó khăn nào cô cũng thể giải quyết một cách hảo, dường như đời chuyện gì thể khó cô.
“Nè, ôm đủ ?” Tống Tử Dịch nhịn nữa.
Tề Mặc Nam buông Tống Vân , lúc mới nhớ Tử Dịch cũng ở đây, làn da màu mạch phủ một lớp hồng hào mỏng manh.
Tử Dịch hừ một tiếng, “Coi như tồn tại ?” Cậu trừng mắt Tề Mặc Nam, “ coi như đại ca, mà rể , đúng ?”
Tề Mặc Nam , “Em rể em ?”
Cũng là , chỉ là quá đột ngột, kịp xoay chuyển tâm trí thôi.
Tống Vân trêu chọc Tử Dịch, “Vậy em ai rể em?”
Tử Dịch liếc Tề Mặc Nam đang vẻ căng thẳng, đảo mắt một vòng, xoa cằm , “Em thấy bác sĩ Tư—”
Chưa đợi Tử Dịch hết câu, Tống Vân ho sặc sụa, suýt chút nữa thì nghẹt thở.
“Đừng bậy!” Tống Vân ho đến đỏ cả mặt, “Anh sắp là rể họ của em , đừng bừa.” Đó là sư phụ mà, cô bao giờ ý nghĩ trái với đạo trời như .
Tử Dịch bất mãn, “Em còn xong, hồi hộp cái gì chứ? Em vốn định bác sĩ Tư rể họ của em thì , là chị tự suy diễn đấy thôi.”
Không thể chuyện tiếp nữa, Tống Vân cảm thấy mệt mỏi, “Được , em đói , gì ăn ?”
Tề Mặc Nam vội , “Anh bảo Hà Hồng Quân lấy cơm cho em , bây giờ chắc lấy xong , xem thử.”
Tề Mặc Nam , Tống Vân lấy ngón tay trỏ chỉ Tử Dịch, “Nhóc con, cố ý đúng ?”
Tử Dịch thè lưỡi, khúc khích.
Tống Vân kéo Tử Dịch , “Nói nghiêm túc , em thật sự Tề Mặc Nam rể em ?”
Bên ngoài, Tề Mặc Nam , thấy Tống Vân hỏi Tử Dịch câu , lập tức rút tay đang định kéo màn lều , cũng xem Tử Dịch gì.
Tử Dịch gãi đầu, “Cũng là , chỉ là quá đột ngột, em từng nghĩ sẽ đột nhiên rể.”
Tống Vân véo mũi Tử Dịch, “Vậy bây giờ em nghĩ .”
Tử Dịch suy nghĩ nghiêm túc một lúc, , “Nếu nhất định em một rể, thì em hy vọng rể là Mặc Nam ca.”
Tống Vân liếc phía màn lều, hỏi: “Tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-370-em-khong-muon-anh-lam-anh-re-em-sao.html.]
Vân Vũ
“Mặc Nam ca là đàn ông trai nhất, khí chất đàn ông nhất mà em từng thấy, chỉ xét ngoại hình thôi, chỉ Mặc Nam ca là xứng đáng cạnh chị, hơn nữa, Mặc Nam ca đối xử với chúng em đều , , như nhất , em ở bên Mặc Nam ca cả đời, ơ, thì Mặc Nam ca rể em quá là thích hợp luôn, chị ơi, khi nào chị và kết hôn ?”
Tống Vân nên lời, não bộ của nhóc con quả thật khó lường, nãy còn bảo từng nghĩ tới, giờ đầy một phút thúc cô kết hôn .
“Đợi ba phục hồi, cả nhà chúng đoàn tụ ở Bắc Kinh, lúc đó chị mới tính đến chuyện kết hôn.” Câu thực là cho Tề Mặc Nam .
Tề Mặc Nam thấy, cảm thấy thất vọng, trong lòng cũng nghĩ . Anh cũng hy vọng thể tổ chức hôn lễ khi ông nội phục hồi, tổ chức thật long trọng.
Gần đây một tin tức, tình hình hiện tại sẽ mãi đổi, như Tống Vân đây, mây đen sắp tan .
Tề Mặc Nam điều , kéo màn lều bước , tay cầm hộp cơm.
“Hà Hồng Quân mang tới, gặp đường.” Tề Mặc Nam đặt hộp cơm lên chiếc bàn gỗ đơn giản bên giường bệnh, “Em ăn , lấy cho em một bình nước nóng.” Anh cầm bình nước ở đầu giường lên.
Tống Vân hỏi: “Anh ăn ?”
Tề Mặc Nam lắc đầu, “Chưa, Hà Hồng Quân lấy , lát nữa mang tới, chúng cùng ăn. Em đói thì ăn , cần đợi bọn .”
Tống Tử Dịch bất mãn, “Có ai quan tâm đến em ? Em cũng ăn cơm .”
Tề Mặc Nam bật , “Hộp cơm của em ở chỗ chị họ em ? Chị sẽ mang cho em thôi.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Bạch Nhuynh Nhuynh cầm hai hộp cơm bước , thấy Tống Vân đó tươi , cô kinh ngạc suýt rơi hộp cơm tay, lập tức đỏ mắt, lao tới ôm chầm lấy Tống Vân, “Tiểu Vân, em chị sợ c.h.ế.t .”
Mấy ngày nay Bạch Nhuynh Nhuynh đều ngủ ngon, ban ngày việc bao giờ xong, cả tiều tụy hẳn , giờ thấy Tống Vân khỏe , tinh thần, bắt đầu trách móc Tống Vân, “Con nhỏ , còn dám như nữa, chị sẽ tuyệt giao với em. Dù em là quân nhân, dù cứu là trách nhiệm của em, em cũng quan tâm đến an nguy của bản , đến chỗ nguy hiểm như , nếu em mệnh hệ gì, cô và chú ? Tử Dịch ? Chị ?”
“Được , em đồng ý với chị , là em đúng, em sai , chị họ yêu tha thứ cho em ?”
Ai nỡ trách cô chứ, ai nỡ thật sự trách cô chứ.
Bạch Nhuynh Nhuynh ôm chặt Tống Vân một cái, buông cô quan sát kỹ sắc mặt, trông cũng khá , “Em cảm thấy thế nào? Đã nhờ Kỷ sư phụ và Tư Phong Niên xem cho em ?”
Tống Vân chép miệng, “Kỷ sư phụ? Bây giờ chị gọi là sư phụ ? Nói xem nào, khi nào thì tin vui ?”
Bạch Nhuynh Nhuynh Tống Vân trêu cho đỏ mặt, giơ tay đập nhẹ cô, “Đừng bậy, chuyện đó .”
“Còn bảo , chị xem mặt chị đỏ như thế nào kìa.”
May là Tề Mặc Nam ngoài, thì Bạch Nhuynh Nhuynh chắc chắn càng bối rối hơn, “Thôi , chị đây.”
Tống Vân vẻ chăm chú lắng , Tống Tử Dịch bên cạnh cũng vểnh tai lên.
Bạch Nhuynh Nhuynh ho một tiếng, đỏ mặt , “Phong Niên , đợi khi chuyện ở đây kết thúc, sẽ cùng chị về Bắc Kinh gặp ba chị, sẽ tự đến cầu hôn ba chị.”
Tống Vân thể tin tai , sư phụ nhanh chóng cầu hôn như , hành động lực mạnh mẽ như ?
Xem một khi gặp tình yêu đích thực, tất cả nguyên tắc và điều kiện do bản đặt đều thể vứt bỏ.
Tống Vân nắm lấy tay Bạch Nhuynh Nhuynh, “Chị và bác sĩ Tư đều là những , , hai là cặp đôi xứng đôi nhất mà em từng thấy, em tin rằng hai ở bên sẽ hạnh phúc.”