Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 366: Tình Huống Khẩn Cấp

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:27:55
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ Lý giật , "Cô đang ?"

"Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng chuẩn đỡ đẻ, ba phút nữa cổ tử cung sẽ mở , lập tức chuẩn ." Tống Vân ngẩng đầu lên, trả lời.

Bác sĩ Lý về phía Kỷ Nguyên Huy.

Kỷ Nguyên Huy giải thích với bác sĩ Lý, "Bác sĩ Tống là một bác sĩ Đông y giỏi, cô theo những gì cô chắc chắn sẽ sai."

Bác sĩ Lý tin tưởng Kỷ Nguyên Huy, , cô hỏi thêm gì nữa, lập tức bắt đầu chuẩn .

Bác sĩ Lý thỉnh thoảng liếc đồng hồ, ba phút mà trôi qua chậm thế.

ba phút, cô lập tức kiểm tra cổ tử cung của sản phụ, mắt trợn tròn ngạc nhiên, quả thật mở .

Lại thấy tiếng sản phụ lâu lên tiếng bắt đầu kêu đau, âm thanh to hơn nhiều so với lúc cứu .

Lúc Tống Vân châm kim xong, cô trấn an tâm lý của sản phụ, dạy cô cách thở, cách rặn.

Giọng Tống Vân dịu dàng, cũng kiên định, mang cho sản phụ nhiều sức mạnh và cảm giác an , cô bắt đầu định cảm xúc, theo nhịp độ của Tống Vân điều chỉnh thở, nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội.

Vào lúc , kêu đau, lóc, vô ích, chi bằng dùng sức lực để sinh con, may còn thể kết thúc sớm hơn.

Nửa giờ , đứa trẻ sinh , là một bé trai, rõ cụ thể nặng bao nhiêu, nhưng cảm giác năm cân, nhẹ một chút, dù cũng là sinh non, nhưng ít nhất là khỏe mạnh, cũng băng huyết, tròn con vuông.

Khi thấy đứa con, sản phụ bỗng òa , đau buồn, tuyệt vọng, bối rối, đủ loại cảm xúc đan xen , thực sự khiến thấy cũng rơi nước mắt.

Tống Vân thở dài, khuyên cô nên kích động quá, nếu dễ băng huyết, đứa trẻ mất sẽ càng đáng thương hơn.

Sản phụ là lời khuyên, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dù trong lòng đau buồn thế nào, ít nhất cũng thể xảy chuyện gì lúc , cô dám nghĩ đứa con gầy yếu của sẽ nếu mất .

Vân Vũ

Nghĩ đến những vật tư trong kho chứa đồ của , ngoài lương thực , còn một thực phẩm bổ dưỡng mua ở Hồng Kông, trong đó sữa bột trẻ em, chỉ vài túi. Một lúc nữa tìm cách viện lý do đưa ngoài, tuy nhiều nhưng đủ giải quyết khó khăn mắt, chỉ đứa trẻ cần sữa bột, chắc chắn còn những đứa trẻ khác cũng đang cần.

Tống Vân đến lều chứa vật tư cứu trợ, giả vờ giúp dọn dẹp đồ đạc, đó nhân lúc ai chú ý lấy ba túi sữa bột.

"Có sữa bột, thật trùng hợp, sản phụ bên sinh con sữa, một em bé mất , đang cần sữa bột, mang qua cho họ." Tống Vân cầm ba túi sữa bột dậy.

Mấy chiến sĩ đang cùng dọn dẹp vật tư cứu trợ bối rối, trong vật tư cứu trợ là những thứ khẩn cấp, sữa bột?

thì , họ cũng suy nghĩ nhiều, miễn là giúp cần là .

Người sản phụ đang thầm vì con b.ú sữa, con đói ré lên, bỗng thấy Tống Vân mang sữa bột đến, như thấy cứu tinh, nước mắt trào , "Cảm ơn, cảm ơn cô."

Tống Vân thở dài trong lòng, "Chị đừng nữa, trong tháng ở cữ cho mắt, chị nhất định giữ gìn sức khỏe thật , như con mới chỗ dựa."

Người phụ nữ gật đầu mạnh mẽ, "Vâng, sẽ ."

Không bình sữa, sữa pha xong chỉ thể dùng thìa nhỏ đút từng chút một cho bé, bé ăn, thật việc dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-366-tinh-huong-khan-cap.html.]

May mắn là khi ăn no, bé ngủ , quấy nữa.

Bác sĩ Lý từ bên ngoài trở về, mang cho sản phụ một hộp cháo trắng và một cái bánh bao, đưa luôn cả phần bánh bao của cho sản phụ, "Chị ăn nhiều , ăn nhiều mới sữa."

Đối mặt với sự chân thành bụng như , mắt phụ nữ nóng lên, "Cảm ơn, cảm ơn ."

Tống Vân liếc vị bác sĩ Lý vài , tuổi còn trẻ, mới hơn hai mươi, dáng thanh tú, da trắng, cử chỉ hành động đều đoan trang rộng rãi, là cô gái giáo d.ụ.c từ gia đình gia thế khá giả.

Bác sĩ Lý đầu, thấy túi sữa bột tủ nhỏ bên cạnh, nhãn hiệu sữa bột những loại cô quen thuộc, đó còn chữ cái tiếng nước ngoài, rõ ràng hàng thông dụng trong nước, trong lòng thấy kỳ lạ, nhưng gì thêm, lúc , đối với trẻ sơ sinh, sữa bột chính là lương thực cứu mạng, bất kể từ đến, nguồn gốc , đều quan trọng, giúp trẻ con là quan trọng nhất.

Tống Vân cũng nhận thấy ánh mắt và biểu cảm của bác sĩ Lý, tưởng cô sẽ hỏi sữa bột từ , ai ngờ căn bản hỏi, lấy một cái túi vải đến, cho sữa bột túi vải, với sản phụ giường, "Sữa bột dùng túi vải đựng, đừng lấy , khác thấy ."

Sản phụ bác sĩ Lý ’ là thế nào, nhưng thì chắc chắn sẽ theo.

"Vâng, nhớ ."

Tống Vân lâu, cô ăn cơm, đó tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn.

Bữa tối đơn giản, cháo trắng và bánh bao, đừng đến dầu mỡ, đối với các chiến sĩ tiêu hao nhiều thể lực, thậm chí còn no bụng, nhưng còn cách nào khác, điều kiện hiện tại là , cái để ăn là may.

Tống Vân mới ăn nửa cái bánh bao, cháo chỉ uống hai ngụm, hốt hoảng chạy đến gọi, "Đội phó Tống ở đây ? Tống Vân đội phó Tống ở đây ?"

Người đến gọi là một thanh niên mặt mày lem luốc, như bò lên từ hang, bộ quân phục còn hình dáng ban đầu, giọng ngay quân khu Tứ Xuyên.

Tống Vân dậy, vẫy tay với thanh niên như ruồi đầu , " là Tống Vân, việc gì ?"

Thanh niên chạy đến mặt Tống Vân, thấy là một cô gái trẻ xinh , tưởng tìm nhầm , " tìm đội phó đặc chiến đội quân khu Tứ Xuyên Tống Vân."

Tống Vân gật đầu, " đây."

Thanh niên ngờ tìm là một cô gái trẻ như .

Không chỉ thanh niên ngờ, bác sĩ Lý rửa xong hộp cơm ngang qua đây cũng ngờ, bác sĩ Tống lúc nãy còn giúp họ đỡ đẻ cho sản phụ, chỉ là quân y, mà hóa còn là đội phó đặc chiến đội.

"Rốt cuộc chuyện gì?" Tống Vân hỏi thanh niên đang ngây .

Thanh niên tỉnh , vội , "Là đội trưởng Tề bảo đến gọi cô, bên đó tình huống khẩn cấp, đội trưởng Tề bảo cô qua giúp."

Tống Vân đưa hộp cơm và bánh bao ăn hết cho Bạch Nhuynh Nhuynh và Tử Dịch mới lấy cơm xong, "Giúp ăn nốt, đây, các em chú ý an ."

Bạch Nhuynh Nhuynh và Tử Dịch thậm chí còn kịp một câu với Tống Vân, Tống Vân chạy biến mất.

Tống Vân theo thanh niên đến một đống nhà đổ nát, ngôi nhà rõ ràng lớn hơn nhiều so với những nơi khác, diện tích chiếm đất rộng, các chiến sĩ cứu hộ đang tập trung tại một chỗ dọn dẹp gạch ngói đổ nát và các vật lộn xộn, tình huống , dụng cụ cũng dùng , chỉ thể dọn dẹp bằng tay, tốn thời gian và sức lực.

Tống Vân nhanh chóng tiến lên, hướng về phía Tề Mặc Nam đang cùng các chiến sĩ dọn dẹp gạch vỡ hô, "Đội trưởng!"

Tề Mặc Nam đầu, ánh mắt liếc qua Tống Vân một vòng, thấy cô , thương, sắc mặt trông còn , liền thầm thở phào nhẹ nhõm, : "Dưới một cặp vợ chồng già kêu cứu, họ đều thương, một tường đổ đè chân, gian phía hạn, cần một hình mảnh mai nhưng khỏe mắn xuống đưa lên, thể lực của em hiện tại thế nào?"

Loading...