Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 34: Tặng Kim Châm

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:48:28
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông Phí rõ ràng tin lời Tống Vân, bắt đầu hỏi cô một kiến thức y dược, thấy cô trả lời trôi chảy, hỏi thêm một bệnh án và triệu chứng.

Càng hỏi, từ chỗ chỉ là kiểm tra kiến thức, cuộc trò chuyện dần biến thành thảo luận, đến cuối cùng thậm chí ông Phí còn hỏi ý kiến Tống Vân về những thiếu sót trong các bài thuốc. Hai chuyện suốt một tiếng đồng hồ, đến mức Tống Vân khô cả cổ, đành chủ động xin nước uống.

Ông Phí vỗ trán, "Ôi trời ơi, mừng quá nên quên cả chuyện . Mau lên, con dâu út, mang nước đường đây mau!"

Người phụ nữ trẻ lúc nãy dẫn họ nhà bước , nhanh chóng rót nước cho ba , nhưng chỉ là nước lã, đường, gương mặt lạnh lùng suốt từ đầu đến cuối.

Bác Vương cũng nhân cơ hội , hỏi về chuyện mua thuốc.

Ông Phí hiền hậu: "Ngoài nhân sâm , các vị t.h.u.ố.c khác đều , bác lấy ngay bây giờ ?"

Bác Vương mặt đầy lo lắng: "Không nhân sâm thì ? Ông ơi, ông thật sự nhân sâm ? Nếu , xin ông bán cho , giá bao nhiêu cũng mua."

Ông Phí lắc đầu: "Chuyện liên quan đến tính mạng con , là thầy thuốc, thể đùa giỡn như ? Trước đây nhân sâm, nhưng hai tháng đổi cho khác để cứu mạng ."

Bác Vương sốt ruột: "Vậy đây? Ông thể nghĩ giúp cách nào khác ?"

Ông Phí lắc đầu: "Ta tìm bây giờ? Nhân sâm vốn hiếm, bao nhiêu năm thấy cây nào. Lần một cây, cũng là do mua từ khác. Thứ gặp may mới , chứ thể cố tìm ."

Nghe đến đây, bác Vương cũng đành bó tay, gương mặt buồn bã đến mức ai cũng thấy xót xa.

Tống Vân an ủi: "Bác ơi, cháu thường xuyên núi hái thuốc, nếu gặp nhân sâm, cháu nhất định sẽ đào về cho Phương Phương."

Bác Vương gật đầu, nở một nụ gượng gạo: "Ừ, bác cảm ơn cháu ." Nhân sâm vốn khó tìm, bác cũng đặt hết hy vọng Tống Vân, trong lòng đang tính toán xem thể hỏi thăm tin tức ở khác.

Thấy bác Vương gì thêm, Tống Vân tiến gần ông Phí, hạ giọng hỏi: "Cháu ông châm cứu, ông bộ kim châm dự phòng ? Cháu sẽ mua. Nếu dự phòng, cháu thể mượn tạm bộ kim của ông ?"

Nếu khác hỏi câu , ông Phí lẽ lấy gậy đuổi .

hỏi là Tống Vân, ông lập tức vui vẻ chạy nhà, lấy một gói vải xanh, mở bên trong là một bộ kim châm lấp lánh ánh bạc.

"Đây là bộ kim châm sư phụ truyền cho , nhiều năm dùng đến. Ta quen dùng bộ khác, bộ tặng cho cháu."

Vân Vũ

Tống Vân vui mừng khôn xiết, nhận lấy gói vải, cẩn thận đếm , tổng cộng mười chín cây, là bộ đầy đủ nhưng cũng đủ dùng.

"Cảm ơn ông, cháu thật sự ơn." Có bộ kim , cô thể áp dụng "Khiếm Phế Châm Pháp" trong cổ y thuật để trị tận gốc bệnh cho , giúp bà khỏi hẳn.

Tống Vân trân trọng cất bộ kim túi, đồng thời lấy năm mươi tệ chuẩn sẵn: "Ông Phí ơi, cháu bộ kim với ông ý nghĩa đặc biệt, bao nhiêu tiền cũng xứng đáng. Hôm nay cháu chỉ mang theo ngần , nếu đủ, cháu sẽ mang thêm hôm khác."

Ông Phí đẩy tay Tống Vân : "Không cần cần, bộ kim tặng cháu, chỉ cần cháu sử dụng , kế thừa và phát huy y thuật của Hoa Hạ là ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-34-tang-kim-cham.html.]

Tống Vân chịu: "Chuyện nào chuyện , bộ kim là vật quý của ông, cháu thể nhận ?"

Ông Phí phẩy tay: "Cháu nhận ." Ông chỉ tờ giấy bàn: "Bài t.h.u.ố.c ghi nhớ , phương t.h.u.ố.c như , ngàn vàng khó mua. Không chỉ bài thuốc, những điều cháu chia sẻ lúc nãy cũng khiến học hỏi nhiều, đây là thứ tiền bạc thể đong đếm . Một bộ kim thôi, cháu xứng đáng nhận. Hơn nữa, bộ kim để đây cũng chỉ phủ bụi, trở thành vật vô dụng, trong tay cháu mới phát huy giá trị của nó."

Ông Phí cô gái mặt, càng càng thấy ưng ý, con cháu nhà đứa nào như ? Nghĩ đến cảnh chúng học y lý một cách ngờ nghệch, ông khỏi thầm c.h.ử.i thầm trong lòng.

Tống Vân thể từ chối thêm, đành cất tiền , trong lòng ghi nhớ ân tình , ngày nhất định sẽ báo đáp.

Từ chối lời mời ở ăn cơm của ông Phí, ba họ lên xe bò trở về thôn Thanh Hà.

Trên đường về, thấy bác Vương tâm trạng , lúc nào cũng buồn bã, Tống Vân an ủi: "Bác ơi, cháu vốn vận may, một ngày nào đó sẽ gặp nhân sâm trong núi, lúc đó cháu sẽ đào về cho Phương Phương ngay."

Bác Vương vỗ nhẹ tay Tống Vân, khổ: "Nhân sâm dễ tìm thế, nhưng tấm lòng của cháu bác hiểu —" Chưa dứt lời, xe bò đột ngột dừng , ba xe chao đảo, may mà xe chạy chậm nên ai ngã.

"Chuyện gì thế?" Bác Vương dậy, thấy hai thanh niên dáng vẻ lưu manh đang chặn đầu xe, ánh mắt thiện chí liếc trong.

Bác Vương hiểu ngay tình hình, liền đè hai cô gái đang định dậy xuống, nhíu mày quát: "Các là con nhà ai? Chặn xe chúng gì?"

Tên thanh niên ngậm mẩu t.h.u.ố.c khẩy: "Bác đùa , chúng cháu dám chặn xe, chỉ là vô tình nhầm xe bò thôi, xin xin ." Nói vòng qua con bò, tiến gần xe: "Bác thôn Quế Tử đúng ?"

Bác Vương thấy ý , cũng khách khí: " là nhà đội trưởng thôn Thanh Hà, hôm nay đưa hai đứa cháu thăm họ hàng. Các đang kiểm tra hộ khẩu ?"

Lúc , tên thanh niên thấy Tống Vân, mắt sáng rực, mẩu t.h.u.ố.c trong miệng rơi xuống, ánh mắt dán chặt cô, suýt nữa thì chảy nước miếng.

Cô gái xinh như , từng thấy bao giờ, hơn cả tiên nữ tranh. Mẹ quả lừa.

Bác Vương dịch che ánh mắt của , lạnh giọng quát: "Nhìn chằm chằm nữ đồng chí như là ý gì? Định giở trò côn đồ ? cho mà , dạo tên côn đồ ở hạ Khê thôn giở trò với nữ tri thức, ăn đạn đấy."

Tên thanh niên đương nhiên chuyện , còn quen tên côn đồ đó, thường cùng trộm cắp, thậm chí còn chui giường nhà quả phụ. Khi vì phụ nữ mà mất mạng, cũng sợ hãi và tạm thời thu liễm.

"Bác gì thế, cháu chỉ thấy nữ đồng chí lạ mặt nên thêm chút, thành giở trò côn đồ? Cháu đụng đến một sợi tóc nào ."

Tên thanh niên chà xát hai tay, vẻ mặt đầy tiếc nuối khiến bác Vương phát ghét.

"Thôi , nếu chuyện gì thì tránh ."

Bác lái xe cũng khó chịu với tên lưu manh , nhưng vì gì nên tiện tay. Nghe lời bác Vương, bác lập tức quất roi.

Tên thanh niên theo xe bò một lúc, ánh mắt vẫn dán chặt Tống Vân xe. Dù lời nào, nhưng ý đồ xa và sự xâm phạm trong ánh mắt lộ rõ.

 

Loading...