Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 281: Trừ Tận Gốc Rễ
Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:07:12
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai xách đồ vai kề vai trở về, khi ngang qua “trạm tình báo”, tự nhiên thu về ít ánh mắt dò xét.
“Chà, hai cùng , thật sự xứng đôi lứa, còn hơn cả Kim Đồng Ngọc Nữ trong tranh.”
“Trước đây chị Lưu còn định giới thiệu cháu gái nhà cho Phó đoàn trưởng Tề, lúc đó Phó đoàn trưởng Tề trực tiếp từ chối, rằng dự định tìm đối tượng. Kết quả bây giờ mới bao lâu? Vậy Phó đoàn trưởng Tề tìm, mà là trong lòng đối tượng từ lâu .”
Tôn Ngọc Trúc hôm nay cũng ở trạm tình báo, thấy cảnh Tống Vân và Tề Mặc Nam sánh bước bên , nhớ đến chuyện lúc Tô Tình hỏi ý kiến ai, trực tiếp dẫn Tiểu Hạo đến nhà Tống Vân, để hai tìm hiểu . Mặc dù việc là do Tô Tình tự ý , nhưng ít nhiều cũng dính dáng đến cô, nghĩ thấy mặt nóng bừng. Đem Tiểu Hạo so với Phó đoàn trưởng Tề, chà, thôi đừng so nữa, chạm mép còn xong.
Tống Vân bàn tán một trận, về đến nhà cô bắt đầu chuẩn bữa tối, Tề Mặc Nam thì lấy gạch sống về, xây bếp ở sân .
Hứa Sư trưởng hôm nay về sớm, về vui đùa với Tinh Bảo một lúc, mới gọi Hứa Thục Hoa đến mặt hỏi chuyện bên huyện Liên Hoa.
Hứa Thục Hoa kể tất cả những việc cô và Tống Vân mấy ngày nay, Hứa Sư trưởng gật đầu liên tục, “Tốt, việc .”
Trên mặt Hứa Thục Hoa vẻ vui mừng, cô do dự một chút, vẫn chuyển lời Tống Vân tàu hỏa cho Hứa Sư trưởng .
“Ba, chúng sai ? Nhà bác hai vẫn còn ở huyện Liên Hoa, chúng đắc tội với nhà họ Lưu, giờ vỗ đ.í.t bỏ . Với thế lực của nhà họ Lưu ở huyện Liên Hoa, gây khó dễ cho bác hai họ, là chuyện dễ như trở bàn tay. Con thấy Tiểu Vân đúng, trừ cỏ diệt tận gốc, nếu sẽ hại hại .”
Hứa Sư trưởng ngờ con gái vốn hiền lành nhân hậu những lời trừ cỏ diệt tận gốc như , mặt lộ nụ vui mừng, “Con thể nghĩ như , ba vui.”
“Ba, chúng —”
Hứa Sư trưởng : “Việc con cần lo, ba sắp xếp , nhà họ Lưu nếu m.ô.n.g sạch, chỉ cần của tra điều gì, thì họ sẽ sớm xóa tên ở huyện Liên Hoa.”
Hứa Thục Hoa lúc mới , hóa từ đầu, ba định buông tha cho nhà họ Lưu, giống như Tống Vân , định xé mặt, thì vĩnh viễn dứt điểm mối họa, nếu ở huyện Liên Hoa sẽ chịu bao nhiêu tai ương oan uổng, chỉ cô lúc còn ngốc nghếch cho rằng chỉ cần cô rời khỏi huyện Liên Hoa, chuyện coi như kết thúc.
Hứa Sư trưởng vỗ vai con gái, “Thôi, việc con cần quản nữa, chơi với Tinh Bảo cho , lát nữa ăn cơm tối xong chúng đến nhà Tống Vân một chuyến, cảm ơn cho tử tế, nhờ Tống Vân, những giúp con giải quyết chuyện lớn, còn vô tình phát hiện một mỏ vàng, chuyện ngay cả lão lãnh đạo bên Bắc Kinh cũng , còn gọi điện cho ba, bảo ba khen thưởng Tống Vân cho tử tế, lát nữa ba hỏi xem cô gì.”
Một bên khác, Tống Vân vẫn đang bận rộn trong bếp chuẩn bữa tối, lão Cổ và Tử Dịch lượt trở về.
Tử Dịch cất cặp sách chạy ngay bếp giúp chị, lão Cổ thì giúp Tề Mặc Nam xây bếp.
Hai cái bếp xây xong thì bữa tối cũng dọn lên bàn, thịnh soạn lắm.
Lão Cổ tíu tít chạy về sân nhà , lấy một chai rượu Nhị Oa Đầu sang.
Tề Mặc Nam uống, “Ngày mai em nhiệm vụ, hôm nay uống rượu .”
Tống Vân thấy nhiệm vụ, mắt sáng rực.
Bây giờ hai chữ nhiệm vụ với cô, chính là công trạng.
Ở nhà giữ thì lập công, chỉ nhiệm vụ mới cơ hội lập công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-281-tru-tan-goc-re.html.]
“Đã sắp xếp bác sĩ đội ?” Tống Vân hỏi.
Tề Mặc Nam lắc đầu, “Chỉ là gần đây thôi, chuyện một hai ngày, sắp xếp bác sĩ đội.”
Vân Vũ
Tống Vân thất vọng, “Được , bữa coi như là tiễn , chúc nhiệm vụ thuận lợi.”
Tống Vân lấy hai quả dừa, rót cho Tề Mặc Nam một bát nước dừa, phần còn rót cho và Tử Dịch, bốn nâng bát chạm .
Cơm ăn xong, bàn ăn còn kịp dọn dẹp, Hứa Sư trưởng và gia đình tới. Lần chỉ Hứa Sư trưởng và Hứa Thục Hoa, ngay cả vợ Hứa Sư trưởng, đồng chí Thái Siêu Anh cũng cùng đến.
Thái Siêu Anh bế Tinh Bảo, cổng mở thấy Tống Vân cửa họ mỉm , Thái Siêu Anh sững sờ một chút, những lời chuẩn sẵn trong khoảnh khắc quên sạch.
Giống quá, giống quá.
Tống Vân cũng nhận thấy biểu cảm khác thường của Thái Siêu Anh, cô giả vờ thấy, vẫn tươi chào hỏi, “Thím ạ.”
Thái Siêu Anh định thần, nhớ chồng đó nhắc đến thế Tống Vân, cô lúc nhỏ bắt nhầm, nuôi ở nhà khác mười tám năm, cho đến khi cha ruột gặp chuyện, con gái ruột của cha nuôi tìm đến cửa, cô mới thế của , đó rời khỏi nhà cha nuôi, tìm đứa em trai ruột con gái ruột của cha nuuooi cố ý bỏ rơi, dẫn em đến thôn nhỏ nơi cha đày tri thức thanh niên, dùng khả năng của chăm sóc cha gặp nạn.
Lúc đó bà câu chuyện , chỉ cảm thấy cô gái lòng lương thiện, tính tình kiên cường, là một cô gái phẩm đức , dù gặp mặt nhưng ấn tượng cực .
Lúc gặp bản cô, khuôn mặt giống cũ đến , càng khiến bà nảy sinh tình cảm thiết.
Vào trong nhà, Hứa Sư trưởng đặt quà mang theo xuống, chân thành cảm ơn trò chuyện phiếm một hồi, Hứa Sư trưởng đang định mở miệng hỏi Tống Vân phần thưởng gì, thì thấy vợ vốn ít bỗng lên tiếng, “Tiểu Vân, cháu tên là gì?”
Tống Vân sững sờ, “Hả?” Cô hiểu tại thím Thái đột nhiên hỏi tên cô.
Thái Siêu Anh vội vàng giải thích, “Là thế , cháu trông giống một bạn cũ của thím, thím thật sự nhịn , mới liều lĩnh hỏi một câu, thật ý gì khác, cháu đừng đa nghi.”
Tống Vân chợt hiểu, : “Mẹ cháu họ Bạch.”
Thái Siêu Anh mặt mày hớn hở, “Bạch Thanh Hà?”
Lần đến lượt Tống Vân sững sờ, đời chuyện trùng hợp đến , ở đây còn thể gặp bạn cũ của .
Tống Vân gật đầu, “Mẹ cháu là Bạch Thanh Hà, bố cháu là Tống Hạo, thím thật sự quen cháu ?”
Thái Siêu Anh gật đầu, mắt đỏ hoe, “Không chỉ quen, thím và cháu là bạn cùng đại học, hồi đại học ở cùng một ký túc xá, cô giúp thím nhiều, nhiều nhiều, thím nợ cô , cả đời cũng trả hết.”
Bà thể ngờ rằng, Thanh Hà rơi cảnh như bây giờ, trách từ năm ngoái, những lá thư bà cho Thanh Hà, mãi nhận hồi âm, thêm đó một năm nay bà công tác bận, thời gian cũng tinh thần để nghĩ nhiều, ngay cả một cuộc điện thoại cũng gọi cho Thanh Hà, nếu thì đến bây giờ mới chuyện Thanh Hà gặp nạn.
“Mẹ cháu bây giờ thế nào?” Thái Siêu Anh nắm lấy tay Tống Vân, nước mắt lăn dài, bà thể tưởng tượng nổi, yếu đuối như Thanh Hà, chịu nỗi khổ đày.
Tống Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái Siêu Anh, : “Di Thái, cháu bây giờ , nhờ phúc của Hứa Sư trưởng, bây giờ bà ở chuồng bò nữa, ở trong nhà cháu thuê đây, cũng xuống ruộng, cùng bố cháu dạy học ở trường tiểu học trong thôn.”