Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 224: Không Vi Phạm Quy Định Là Được

Cập nhật lúc: 2025-11-11 02:26:00
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cổng sân đóng , ngăn cách những lời bàn tán của các bà, các chị bên ngoài.

Tống Vân hỏi Tề Mặc Nam, “Anh mượn chiếc xe vi phạm quy định chứ?”

Tề Mặc Nam hiểu ý cô, , “Xe vốn dĩ là thể mượn , đàn ông nhà họ mượn cũng mượn , chỉ cần trả tiền xăng là .”

Điểm quan trọng ở tiền xăng.

Tiêu hao xăng dầu của xe tải hề nhỏ, những bà các chị nào cũng là tính toán chi li, chắc sẵn sàng bỏ khoản tiền xăng đó.

Tống Vân gật đầu, “Không vi phạm quy định là .”

Tề Mặc Nam thể là thành thạo việc mộc, dùng cưa nhưng kỹ thuật cũng bình thường, những tấm gỗ cưa thậm chí còn thể gọi là bằng phẳng, nhưng may là lều xông khói chỉ cần che gió, che mưa là , yêu cầu cao lắm, lão Cổ đầu cũng một chút việc mộc, hai hợp sức, đóng đinh gõ gậy bận rộn đến tối trời, rốt cuộc cũng xong cái lều xông khói, trông cũng khá giống guốc giống dép, bên trong rộng sáu bảy mét vuông, thịt xông khói nữa, cũng thể dùng phòng chứa đồ lặt vặt.

Ăn cơm tối xong, ba lớn tán gẫu trong nhà, Tống Tử Dịch ở trong phòng ôn bài vở, ngày mai học , bé cần thu xếp tâm trí.

Đang chuyện thì cổng sân vang lên tiếng gõ, bên ngoài vọng tiếng của Lương Vệ Quân.

Tề Mặc Nam mở cổng.

Lương Vệ Quân trông thấy Tề Mặc Nam, kinh ngạc trong giây lát, “Sao ở đây?”

Lương Vệ Quân là Phó đoàn trưởng đoàn một, Tề Mặc Nam là Doanh trưởng doanh một đoàn một, hai đương nhiên quen rõ.

Tề Mặc Nam nhe răng , “ đến đây ăn cơm, đến ?”

Lương Vệ Quân nhớ Tống Vân là cùng Tề Mặc Nam đến quân khu, trong lòng hiểu, , “ đến lấy thuốc.” Nói xong, đẩy nhẹ Tề Mặc Nam bước trong.

Bước nhà chính, Lương Vệ Quân thấy Tống Vân lập tức cảm ơn, “Bác sĩ Tống, Hiểu Hiểu kể , hôm nay thật may mắn cô, những đến nhà khám bệnh cho vợ , còn nấu cơm cho Hiểu Hiểu ăn, thật cảm ơn thế nào cho đủ.”

Lão Cổ đầu liếc mắt , “Một câu cảm ơn thế nào là xong hết ? Cậu món Giang Mễ Quả đó ? Vị cũng khá ngon, nhiều một chút mang qua đây.”

Lão Cổ đầu hôm nay ăn Giang Mễ Quả, khen ngợi ngớt, hỏi Tống Vân , Tống Vân đương nhiên là , cô cũng là đầu tiên ăn.

Lương Vệ Quân , “Được, đợi khi nào xong mấy việc trong tay sẽ .”

Tống Vân trong phòng lấy t.h.u.ố.c chuẩn sẵn từ , “Cũng như t.h.u.ố.c đây, sắc lên uống. Hiện tại vợ thế nào ?”

Lương Vệ Quân , “Vẫn như cũ, nhưng Hiểu Hiểu lúc cô tỉnh dậy ánh mắt khác hẳn, chỉ điều nhanh trở về như bình thường.”

Tống Vân gật đầu, “Chuyện là bình thường, từ từ thôi, hãy cho cô thời gian, cô sẽ hồi phục dần dần từng chút một.”

Lương Vệ Quân rõ ràng vui, cầm lấy gói thuốc, vốn định ở vài câu, nhưng nhớ vợ con ở nhà, nên lâu, để năm tệ tiền t.h.u.ố.c về.

Tống Vân cũng từ chối, cô hái t.h.u.ố.c vốn dĩ bỏ sức lao động, kiếm chút tiền vất vả là điều đương nhiên.

Tề Mặc Nam tiễn Lương Vệ Quân cửa, định đóng cổng sân thì Doanh trưởng Trương đoàn hai dẫn theo vợ con đến.

Doanh trưởng Trương trông thấy Tề Mặc Nam ở cửa sân, giật kinh ngạc, “Doanh trưởng Tề, ở đây? Đây là sân nhà bác sĩ Tống ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-224-khong-vi-pham-quy-dinh-la-duoc.html.]

Tề Mặc Nam nhận phụ nữ bế con chính là đàn bà trưa nay vì con hóc hạt lạc ngất hai , ngờ là vợ của Doanh trưởng Trương, đoán ý định của họ, : “ đến đây ăn cơm tối, lão Cổ đại phu cũng ở đây, các bạn việc gì ?”

Doanh trưởng Trương , “ mới về, hôm nay bác sĩ Tống cứu mạng Tiểu Bảo nhà , nếu bác sĩ Tống ở đó, Tiểu Bảo thì khó thoát khỏi cái c.h.ế.t.” Vừa giơ tay lên, trong tay xách một túi đồ, sơ qua là mấy hộp đồ hộp và trái cây các loại, “Ân nhân cứu mạng gia đình chúng , vẫn gặp mặt.”

Tề Mặc Nam tránh , để Doanh trưởng Trương bước , phụ nữ bế con cũng vội vàng theo .

Hai vợ chồng bước nhà chính, gặp Tống Vân, đương nhiên một phen cảm ơn chân thành, thuận tiện nhờ Tống Vân xem cho đứa bé, xác định đứa bé , hai vợ chồng mới yên tâm, chuyện một lúc, để quà cảm ơn cáo từ.

Sau khi Doanh trưởng Trương rời , Tống Vân mở túi đồ Doanh trưởng Trương mang đến xem, bên trong đựng hai hộp đồ hộp lê, một cân bánh ga tô, bốn quả táo, ước chừng hai cân.

Có thể thấy, Doanh trưởng Trương và vợ là trọng lễ nghi, món quà tặng hề nhẹ.

Tống Vân lấy một hộp đồ hộp cho lão Cổ đầu, chia nửa cân bánh ga tô cho ông, táo cũng lấy hai quả.

Lão Cổ đầu chỉ nhận bánh ga tô, đồ hộp và táo ông lấy, “Mấy thứ thích ăn, để cho Tử Dịch ăn, thằng bé hôm còn lẩm bẩm với ăn trái cây.”

Lão Cổ đầu lấy, Tống Vân cũng ép, già quả thật thích ăn mấy thứ lạnh và chua , cô lấy hai quả táo đưa cho Tề Mặc Nam.

Tề Mặc Nam nhận một quả, “ ăn một quả thôi.”

Ba chuyện một lúc, lão Cổ đầu xem giờ cũng khá muộn , liền kéo Tề Mặc Nam rời .

Thứ Hai họp định kỳ, Tống Vân và lão Cổ đầu đến Đội Vệ sinh từ sớm, cái cây khuấy phân Giang Nguyệt nữa, khí buổi họp hẳn lên, thoải mái phát biểu, ai nấy đều bày tỏ ý kiến của , tổng kết công việc tuần , chỉ những vấn đề phát sinh trong công việc, đề xuất biện pháp giải quyết.

Một giờ họp định kỳ, Tống Vân nhắc đến hơn mười , là những lời khen ngợi.

Đặc biệt là Thiệu Tuyền, những danh nhiều sự tích của Tống Vân, mà còn tận mắt chứng kiến bản lĩnh diệu thủ hồi xuân của Tống Vân, đối với Tống Vân chỉ là ngưỡng mộ, mà còn nhiều sùng bái, chỉ là che giấu khá , dù gì tuổi tác cũng còn trẻ, để lộ ánh mắt sùng bái với một cô gái nhỏ cảm thấy ngại, sợ sợ.

“Giang Nguyệt đây ở tổ của và bác sĩ Hướng, giờ cô , chúng đúng sáu , cũng cần xếp lịch trực , cứ theo lịch xếp đó mà tiếp tục luân phiên, ý kiến gì ?”

Đương nhiên là ý kiến gì, hôm nay là phiên trực của Tống Vân và lão Cổ đầu.

Cả ngày một thương binh nào đưa đến, Tống Vân và lão Cổ đầu sắp xếp xong hết tất cả tài liệu thể sắp xếp, câu cá hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng chờ đến giờ tan .

“Ngày mai trực đêm.” Trên đường về, Tống Vân với lão Cổ đầu.

Lão Cổ đầu , “Ngày .”

Điều nghĩa là, hai họ hai ngày thể cùng hành động.

Tống Vân tính toán thời gian, , “Vừa vặn mấy ngày nay ban ngày đều ở nhà, ngày mai đem thịt và cá trong lều xông khói để xông, nhân lúc thời tiết nóng lắm, nhanh chóng xông cho xong.”

Lão Cổ đầu là khi đến Tứ Xuyên mới thích thịt xông khói, đây ở quê từng ăn qua. Bởi vì ông thích, cảm thấy ngon, nên Tống Vân về Hắc Long Giang, ông tốn nhiều sức, tiêu ít tiền tích góp, mới kiếm cho Tống Vân ngần thịt xông khói và xúc xích xông khói.

“Cá xông khói ăn qua, là chúng cũng xông một ít cá ăn thử.” lão Cổ đầu .

Vân Vũ

“Được, nhiều một chút, xông xong gửi cho bố một ít, họ ở nông thôn, nuôi gà vịt, ăn một chút thịt cũng dễ dàng gì.” Tống Vân một mực đồng ý.

 

Loading...