Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 223: Người mẹ hai lần ngất xỉu

Cập nhật lúc: 2025-11-11 02:25:59
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân và vội vàng đặt đũa xuống, chạy ngoài xem xét.

Một phụ nữ trẻ hơn hai mươi tuổi ôm đứa trẻ, đang gõ cửa viện của lão Cổ một cách tuyệt vọng, kêu cứu. Phía sáu bảy chị, thím, bác theo sát, thì lo lắng, thì đau lòng, còn bưng miệng rơi lệ.

Tống Vân và lão Cổ vội chạy tới.

“Sao thế? Chuyện gì xảy ?” Lão Cổ chạy tới hỏi.

Người phụ nữ đang gõ cửa thấy lão Cổ xuất hiện, vội run giọng : “Mau, mau cứu con trai , xin ông cứu nó.”

Lão Cổ đứa bé hai ba tuổi trong lòng phụ nữ, sắc mặt lập tức đổi: “Nó nghẹn ?”

Người phụ nữ gật đầu loạn xạ: “Nó sặc hạt lạc, dỗ thế nào cũng , đến phòng y tế, bác sĩ Lưu bó tay, bảo đưa đến bệnh viện, nhưng Tiểu Bảo nó—”

Trong lúc phụ nữ , lão Cổ tay, tiếc là ăn thua, mặt đứa bé tái tím, mạch gần như bắt .

: “Tú Trân, đừng khó lão Cổ nữa, Tiểu Bảo nó —”

Lão Cổ đợi đó xong, đầu hét về phía Tống Vân: “Vân tiểu thư, cô đây, nhanh lên.”

Tống Vân tiếp nhận, bế đứa trẻ , một tay đỡ n.g.ự.c đứa bé, một tay ấn lưng, nội nguyên chân khí tràn cơ thể đứa trẻ, lòng bàn tay di chuyển qua hai huyệt đạo then chốt, đột nhiên giơ tay vỗ một cái, chỉ thấy đứa trẻ đang nhắm nghiền mắt, mặt mày tái tím đột nhiên há miệng, một hạt lạc tròn vo từ miệng nó phun .

Tống Vân liếc sắc mặt đứa bé, tay ngừng động tác, vỗ thêm một cái nữa, đứa bé há miệng, một hạt lạc to hơn phun .

Đám đông vây quanh trầm trồ kinh ngạc, ánh mắt Tống Vân đều đổi.

Tuy nhiên, dù nôn hạt lạc, đứa trẻ vẫn tỉnh, vẫn bất tỉnh nhân sự, thở gần như còn.

“Bế khí quá lâu, sốc .” Tống Vân .

Người phụ nữ thấy n.g.ự.c con trai còn phập phồng, cả mềm nhũn xuống đất, gắng hít thở vài ngất .

Tống Vân quan tâm đến phụ nữ đó, đầu Tử Dịch, vốn định bảo Tử Dịch lấy túi châm cứu của cô, nào ngờ Tử Dịch cầm sẵn túi châm trong tay: “Chị, cần cái ?”

Tống Vân đưa cho em trai một ánh mắt tán thưởng, tiếp nhận túi châm, lấy kim châm xuống, bảy mũi kim , cô ấn n.g.ự.c đứa trẻ, một sợi nội nguyên chân khí chui lồng n.g.ự.c đứa bé, đó cô khẽ niệm: “Phục mạch!”

Lời dứt, ngón tay cô cảm nhận nhịp đập của trái tim trong lồng n.g.ự.c tay .

tinh mắt cũng thấy: “Động , n.g.ự.c động , sống !”

Lúc , lão Cổ cũng cho phụ nữ bất tỉnh tỉnh , quát khách khí: “Thật kiểu gì, con còn đợi cô chăm sóc, cô , mắt trợn ngược lên là ngất, còn mau dậy.”

Người phụ nữ lúc đầu choáng, chợt nhớ , nước mắt ngừng tuôn rơi: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo của , con mới hai tuổi thôi, là , là chăm sóc con chu , đáng c.h.ế.t, sống nữa, theo con.”

Lão Cổ tức giận đến phát điên, trợn mắt: “Cô c.h.ế.t thì về nhà c.h.ế.t, đừng ở đây mà c.h.ử.i con.”

Có một quân phụ thiết với phụ nữ vội vàng báo tin con trai cô cứu.

Người phụ nữ lập tức ngừng , bò loạng choạng đến mặt Tống Vân, thấy con trai sắc mặt dần hồi phục bình thường, hô hấp và nhịp tim cũng trở , vui mừng hét lên một tiếng, ngất .

Lão Cổ bực đến mức trợn ngược cả mắt.

Vân Vũ

Đứa trẻ khi tỉnh dậy gì bất thường, các chị khác dẫn , phụ nữ ngất xỉu cũng mấy quân phụ quen đưa về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-223-nguoi-me-hai-lan-ngat-xiu.html.]

“Ngày ngày thế , ăn cơm cũng yên.” Lão Cổ lẩm bẩm hài lòng, nhưng khóe miệng giật giật, giơ ngón tay cái về phía Tống Vân: “Cô là một!”

Tống Tử Dịch vẻ mặt đắc ý, giơ cả hai ngón tay cái: “Chị em đương nhiên là một.”

Tề Mặc Nam cũng nhếch mép , vẻ mặt hãnh diện.

Bốn về tiếp tục ăn nốt bữa cơm xong, thịt kho tàu nguội ngấy, dù hương vị cũng ngon bằng lúc nóng hổi.

Ăn cơm xong, lão Cổ ở nhà bào chế d.ư.ợ.c liệu, hôm qua hái về ít thảo dược, nhanh chóng cho xong. Thảo d.ư.ợ.c của Tống Vân giao cho lão giúp bào chế luôn, lão định chiều nay , chỉ ở nhà chăm chút mấy thứ thảo d.ư.ợ.c .

Hai giờ mười lăm phút, Tống Vân, Tề Mặc Nam và Tống Tử Dịch cửa, họ mang đòn gánh và một bó dây thừng của nhà lão Cổ, hướng về phía mấy khu rừng cây ở hướng doanh trại.

May mắn là Tề Mặc Nam ở đó, dẫn hai chị em vòng qua đường ranh giới cảnh giới của doanh trại một cách chính xác, tránh nhiều đường vòng.

Hướng doanh trại ba khu rừng cây, trong đó hai khu trong phạm vi cảnh giới của doanh trại, chỉ một khu là ngoài thể tùy ý.

Trong khu gia thuộc cũng ít đến đây nhặt củi, ngoại vi rừng hầu như nhặt củi nào dùng , kể đến cành cây tùng bách hương thơm đặc biệt.

May mắn là các chị, thím trong khu gia thuộc đều mạnh dạn lắm, dám sâu rừng, nếu sâu trong một chút, củi vẫn còn nhiều.

Ba phân công, Tề Mặc Nam phụ trách chặt vật liệu gỗ để dựng lều xông, Tử Dịch nhặt cành khô mục mặt đất, Tống Vân tìm cây tùng bách.

Ba mỗi việc của , phiền , Tống Vân tìm cơ hội kiếm tệ.

Có Tề Mặc Nam và Tử Dịch ở đó, cô động đến cây to, chỉ lặng lẽ quét một ít cỏ dại hoa dại mọc gốc cây, cùng một ong bướm kiến, cũng kiếm hơn một trăm tệ.

Tống Vân tìm thấy mấy cây bách, dùng rìu mang theo chặt các cành nhánh cây, cành nhánh từ mấy cây cộng cũng ít.

Cành nhánh quá to khó mang, cô chặt cành cây thành từng khúc nhỏ gọn gàng, dùng dây thừng bó , tổng cộng sáu bó to, gánh ba mới mang ngoài .

Tống Vân gánh hai bó củi to mấy bước, Tề Mặc Nam tìm tới, vội vàng bước tới giành lấy đòn gánh vai cô: “Để gánh, em giúp Tử Dịch bó củi .”

Không còn đòn gánh, Tống Vân đành bó củi.

Từng gánh củi gánh khỏi rừng, chất đống ở bên ngoài, còn mấy thanh gỗ trông khá .

Tống Tử Dịch lo lắng, nhiều củi thế , gánh bao nhiêu chuyến mới mang về .

Tề Mặc Nam : “Hai đợi ở đây, mượn xe.”

Trong doanh trại xe tải, những củi và vật liệu gỗ dùng xe tải chở về sẽ tiết kiệm nhiều việc, trả tiền xăng là .

Nhân lúc Tề Mặc Nam mượn xe tải, Tống Vân bảo Tử Dịch trông đống củi, cô trong lấy thêm một gánh cành bách .

Xe tải chở nửa xe củi về khu gia thuộc, các thím, bác ở ‘trạm tình báo’ lập tức tin đồn, đuổi theo xe tải chạy đến nhà Tống Vân, từng bó củi dỡ xuống từ xe tải, các thím, bác mà đỏ cả mắt, vội hỏi lấy từ , hỏi xe tải thể mượn họ chở củi .

Tuy bây giờ đều bếp than dùng, nhưng than chỉ nhiêu đó, ai mà để dành khi cần kíp, ngày thường nấu ăn đều dùng bếp củi, ba bữa một ngày, mức tiêu hao củi thể tưởng tượng .

Tống Vân ha hả ứng phó, cũng dối, củi lấy từ khu rừng phía doanh trại, họ đều địa điểm, lấy là chuyện của họ, còn xe tải, của cô, mượn thì để đàn ông nhà họ tự mượn.

Tề Mặc Nam càng ngơ những tiếng hỏi lảm nhảm , chỉ chăm chú việc, nhanh nhẹn dỡ củu mang trong, bảo Vương Hải nhanh chóng lái xe , đừng chuyện với mấy phụ nữ , thì nữa.

 

Loading...