Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 22: Mua Vại
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:48:16
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên núi Hắc Mã, các loại d.ư.ợ.c liệu đều phong phú cả về chủng loại lẫn lượng. Đến giờ nghỉ trưa, Tống Vân hái một bó lớn, đồng thời kiếm thêm một khoản tiền từ việc bán d.ư.ợ.c liệu. Giá giao dịch của d.ư.ợ.c liệu cao hơn nhiều so với cỏ dại thông thường: một cây phòng phong giá ba mươi tệ, một cây ngưu tất năm mươi tệ, cát cánh ba mươi, hoàng kỳ sáu mươi, cam thảo ba mươi lăm. Đáng tiếc là tìm nhân sâm hà thủ ô, nếu giá trị ít nhất cũng từ một trăm tệ trở lên.
Tổng cộng, d.ư.ợ.c liệu kiếm sáu trăm tám mươi tệ, cộng với một nghìn hai từ việc bán cây cối đó, buổi sáng kiếm một nghìn tám trăm sáu. Hiện tại, dư tài khoản là hai nghìn một trăm hai mươi tệ.
Tống Vân dư, lòng vui như hoa nở, cùng Tống Tử Dịch xuống núi.
Lưu Phương Phương vòng quanh chân núi, thậm chí tìm cả bên bờ sông Thanh Hà, nhưng mãi thấy Tống Vân và Tống Tử Dịch , sốt ruột vô cùng. Đang định gọi cùng tìm thì bước vài bước thấy hai chị em từ trong núi .
"Phương Phương!" Tống Vân vẫy tay .
Lưu Phương Phương vội chạy đến, hỏi: "Hai núi ?"
Tống Vân gật đầu: "Em thấy cỏ lợn quanh đây còn nhiều, nên cùng Tử Dịch núi xem thử."
Ánh mắt Lưu Phương Phương rơi bó d.ư.ợ.c liệu tay Tống Vân, nhíu mày : "Loại cỏ lợn ăn ."
"Em , đây là d.ư.ợ.c liệu. Tử Dịch sức khỏe , ho, em thấy loại cỏ chữa ho nên hái một ít."
Lưu Phương Phương tròn mắt: "Cô y thuật?"
Tống Vân kéo Lưu Phương Phương về phía ngôi nhà hoang: "Biết một chút, nhưng chuyện cô đừng với khác nhé."
Lưu Phương Phương Tống Vân đầy ngưỡng mộ, gật đầu liên tục: "Em sẽ , cô giỏi thật, hiểu nhiều quá."
Tống Vân tranh thủ ghé về ngôi nhà hoang, phát hiện cỏ dại trong sân dọn sạch, đất cuốc lên, những khúc gỗ mục và gạch vụn cũng dọn dẹp, cửa và cửa sổ hỏng cũng tháo . Rõ ràng sáng nay đến dọn dẹp, cô thầm nghĩ tốc độ của đội trưởng Lưu thật nhanh.
Lúc trong sân ai, chắc về nhà ăn cơm trưa.
Tống Vân bảo Tử Dịch về nhà nghỉ ngơi, đợi cô nộp cỏ lợn xong sẽ về nấu cơm.
Trên đường đến trụ sở đội qua điểm tri thức thanh niên. Tống Vân vác một giỏ cỏ lợn đầy, tay còn xách một giỏ nhỏ cũng đầy ắp, chuyện vui vẻ với Lưu Phương Phương. Từ xa, cô thấy Triệu Tiểu Mai và hai nữ tri thức thanh niên khác xách nhiều đồ về điểm tri thức.
Vân Vũ
"Sao họ ?" Tống Vân hỏi.
Lưu Phương Phương liếc họ, : "Em bố , tri thức thanh niên mới đến thể xin nghỉ một đến hai ngày để sắm đồ dùng sinh hoạt và nghỉ ngơi. Cô ?"
Tống Vân thật sự , đây chính là nhược điểm của việc tách khỏi tập thể.
bây giờ cũng muộn.
Khi nộp cỏ lợn, Tống Vân với ghi công rằng chiều nay cô , mua đồ.
Người ghi công thấy ngày đầu cô nộp nhiều cỏ lợn như , thậm chí nhiều hơn cả Lưu Phương Phương, nên gì thêm, trực tiếp ghi cho cô hai công điểm.
Vừa bước khỏi trụ sở đội thì gặp đội trưởng Lưu kiểm tra đồng ruộng về. Tống Vân vội hỏi về việc sửa nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-22-mua-vai.html.]
"Sáng nay gọi mấy đến dọn dẹp. Gạch đất thu gom từ các nhà, các vật liệu khác cũng cử đặt, thợ giường sưởi cũng xong. Cô yên tâm, nhiều nhất mười ngày nữa là cô thể dọn nhà mới."
"Việc của bác em đương nhiên yên tâm. À, còn một chuyện hôm qua quên với bác, giếng nước trong sân cạn , bác tìm đào giếng ở ?"
Đội trưởng Lưu : "Chuyện dễ thôi. Em rể chuyên đào giếng, ở thôn Quế Tử. sẽ nhắn bảo , khi rảnh sẽ mang dụng cụ và đến. Giếng nhà cô dễ , tốn công."
Nhắc đến giếng nước, đội trưởng Lưu hỏi: "Vậy mấy ngày nay cô dùng nước thế nào? Có xô và vại để gánh nước ? Nếu thì đến nhà lấy." Nhà cũng đồ dư, nhưng thể sắp xếp thời gian dùng chung.
Tống Vân cảm ơn kế hoạch của : "Chiều nay em , định mua xô và vại. Nói thật là mua nhiều thứ lắm, nhà nồi niêu bát đĩa, bàn ghế giường tủ thiếu đủ thứ."
Đội trưởng Lưu thấy cô chuyện với vẻ mặt tươi , chút phiền muộn, ngay cô vẫn còn dư dả, liền : " , sống riêng thì sắm nhiều thứ. Xô gánh nước thì ở nhà lão Lưu thợ mộc trong làng sẵn, đồ gỗ khác cô cũng thể đặt . Vại nước cần lên huyện mua, nhà hàng xóm thôn bên nghề nung vại, trong nhà đủ loại chum vại, giá rẻ hơn cửa hàng hợp tác xã cần phiếu. Nếu cô , sẽ nhờ đến chuồng trâu gọi lão Trương, để ông đ.á.n.h xe trâu đưa cô , cô chỉ cần trả tiền xe là ."
Tống Vân mắt sáng lên, vội : "Vậy hôm nay em mua hai thứ . Một lát em tự đến chuồng trâu gọi , phiền ai nữa, em cũng việc gì khác."
Đội trưởng Lưu nghĩ nhà hoang cô ở gần chuồng trâu nên gì thêm, để cô tự xử.
Sau khi chia tay đội trưởng Lưu và Lưu Phương Phương, Tống Vân nhanh chóng trở về nhà hoang, nhanh tay nấu một nồi mì đầy, cùng Tử Dịch mỗi ăn một bát, phần còn đem theo, cửa lên dốc Hướng Dương.
Lúc đúng giờ cơm trưa, nắng gắt, ngoài đường ai. Cô một mạch suôn sẻ, chỉ đến khi gần chuồng trâu thì gặp một phụ nữ trung niên bưng chậu nước đổ. Người phụ nữ mặt mày âm trầm, cảnh giác Tống Vân, nhíu mày, liếc chiếc nồi đất tay cô lều.
Tống Vân thầm may gọi Tử Dịch cùng, thì chắc chắn sẽ khiến nghi ngờ thêm.
Cô bưng nồi bước sân lều, lớn tiếng gọi: "Bác Trương ơi, bác ở nhà ?"
Gọi ba thì một ông lão chân thọt, mặc áo vải thô màu chàm bước . Ông lão sáu mươi tuổi, tinh thần còn , đôi mắt sáng, tóc rối, áo chắp nhiều miếng vá nhưng sạch sẽ.
"Cô gái tìm ?" Ông lão cô gái xinh mặt, thấy quen quen.
Tống Vân khuôn mặt giống Bạch Thanh Hà trong chuồng trâu, sớm muộn gì cũng nhận . cô bận tâm, chỉ cần cô nhận, ai gì cô? Về mặt hộ khẩu quan hệ đây, danh nghĩa cô liên quan gì với vợ chồng Tống Hạo. Còn chuyện ruột thịt , họ kịp nhận con thì điều lao động . Dù liên đới, cũng khó mà ảnh hưởng đến cô, huống chi tình hình hiện tại tuy chút rối ren nhưng đến mức truy cứu đến cửu tộc.
Cùng lắm là bàn tán vài câu, cô cũng để ý.
"Bác Trương, chú Lưu bảo cháu đến. Chiều nay cháu sang thôn bên mua vại, bác thể đ.á.n.h xe trâu đưa cháu ạ?" Tống Vân hỏi.
Bác Trương gật đầu: "Được thôi! Chiều nay cũng việc gì, một lát nữa bác sẽ đ.á.n.h xe đầu làng đợi."
Tống Vân cảm ơn rối rít, hỏi ông ăn cơm , cô mang cháo theo.
Bác Trương ngại nhận đồ ăn của cô gái trẻ, vội vã xua tay: "Không cần cần, bác nấu cơm , cháu về ăn ."
Nói xong, ông bếp phía .
Thấy bác Trương , Tống Vân lập tức hướng về phía lều của bố .