Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 194: Rơi Xuống Vực
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:25
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ đạo viên Trịnh về phía lều trại, Tống Vân bước , hai đối diện gặp .
“Anh đến đúng lúc quá, Tề Mặc Nam mới tỉnh dậy, chuyện tối hôm qua để với nhé, em bữa sáng.” Bận rộn suốt một đêm, cô đói đến mức bụng dính lưng, lúc chỉ ăn thịt cả một con bò.
Chỉ đạo viên Trịnh gật đầu, hỏi Tề Mặc Nam cũng , liền nghiêng nhường Tống Vân việc.
Trương Tam Đông và mấy giúp nhóm lửa, nước trong nồi sắp sôi .
Tống Vân nhanh chóng lấy gạo , vo sơ qua đổ nồi, đậy nắp ninh nhừ, giao cho hai thương trông nồi, khi sôi mở nắp dùng muỗng khuấy đều thường xuyên, thì sẽ cháy đáy.
Cô lấy chậu sạch nhào bột, đổ hết hai cân bột mì còn nước nhào thành khối bột mềm nhão, lát nữa đem áp bánh.
Mùi thơm của cháo gạo tỏa khắp nơi, bụng của bắt đầu gào lên thành bản giao hưởng, ngay cả bụng của Chỉ đạo viên Trịnh đang chuyện với Tề Mặc Nam trong lều cũng bắt đầu kêu réo.
Tần Mộng bưng cháo mang cho Tề Mặc Nam, thuận miệng hỏi Chỉ đạo viên Trịnh ăn , ăn cùng một chút , Chỉ đạo viên Trịnh một câu khách sáo nào, lập tức dậy mượn hộp cơm.
Dù những đứa đáng c.h.ế.t cũng c.h.ế.t hết, tù binh sống sót cũng trói cẩn thận, vội trong chốc lát , ăn no mới thẩm vấn tù binh cũng muộn.
Khi cháo trong nồi múc một nửa, Tống Vân bắt đầu áp bánh quanh mép nồi, hai cân bột mì thể áp khá nhiều bánh, nhưng cũng chỉ đủ chia mỗi một cái, thêm.
Ba tên tù binh cũng đói chịu nổi, đặc biệt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn càng thấy đói khổ sở, đáng tiếc ai mang thức ăn cho chúng, ngay cả nước cũng uống một ngụm, hàm còn trật khớp, kêu oan cũng cơ hội.
Bữa sáng kết thúc, Chỉ đạo viên Trịnh ăn no bảy phần, vẫn còn thèm thuồng, đặc biệt chiếc bánh áp hợp khẩu vị của , trong lòng nghĩ khi trở về, sẽ bảo vợ tìm Tống Vân học hỏi kỹ thuật áp bánh .
“Đồng chí Tống.” Chỉ đạo viên Trịnh vẫy tay gọi Tống Vân.
Tống Vân đưa hộp cơm rỗng cho Tần Mộng đang rửa hộp cơm, Tần Mộng tiếp nhận hộp cơm, vội vẫy tay, “Bên em đừng lo nữa, Chỉ đạo viên Trịnh gọi kìa, em nhanh qua .”
Tống Vân chạy nhanh đến mặt Chỉ đạo viên Trịnh, “Có chỉ thị gì ạ?”
Chỉ đạo viên Trịnh chỉ hai hàng t.h.i t.h.ể xa, “Doanh trưởng Tề , trong hai mươi , chỉ sáu là do tay, còn đều là do cô .”
Tống Vân nhớ một chút, gật đầu, “Đại khái , vấn đề gì ?”
Ánh mắt Chỉ đạo viên Trịnh tràn đầy kinh ngạc, ai thể ngờ , một cô gái xinh mảnh mai bề ngoài như dám g.i.ế.c , những dám g.i.ế.c , mà còn bản lĩnh g.i.ế.c .
“Còn vấn đề gì nữa, em ngốc thật đấy, đây là công lao mà, em để tâm chút nào ? Em và Doanh trưởng Tề, lập đại công, đặc biệt là em, ít nhất cũng là hạng nhì công cá nhân.”
Tống Vân thực sự từng nghĩ tới, hiểu, mà là thực sự bận tối mắt tối mũi, cô căn bản thời gian để suy nghĩ về những chuyện , bây giờ Chỉ đạo viên Trịnh nhắc tới, cô tự nhiên liền nghĩ .
Vân Vũ
“Em là quân nhân, những việc đều là em nên .”
Chỉ đạo viên Trịnh hài lòng với nhận thức cao của cô, “Là em nên , nhưng công lao cũng là em xứng đáng . Thôi , dẫn tù binh , mấy cái t.h.i t.h.ể cũng sẽ sắp xếp tới chuyển . Tin rằng với những con bài , hành động sẽ tiến hành thuận lợi hơn.”
Chỉ đạo viên Trịnh dẫn ba tên tù binh, nhanh một đội tới, khiêng hết hai mươi thi thể, còn tới giúp dọn dẹp vết m.á.u trong doanh trại.
Buổi trưa, Tống Vân và Tần Mộng chợp mắt một lúc, tinh thần khôi phục đôi chút, đội hậu cần cũng khôi phục việc đưa cơm, cơm canh đơn giản, nhưng ít nhất cần họ tốn tâm sức cơm cho mười mấy .
Ăn cơm một nửa, vội vã chạy tới doanh trại, thở hổn hển hướng về Tần Mộng đang cầm hộp cơm ăn với Tống Vân hét lớn, “Tần Mộng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-194-roi-xuong-vuc.html.]
Tần Mộng ngẩng đầu, chào, “Tiêu Mộc? Sao chạy tới đây?”
Tiêu Mộc mặt mày lo lắng, “Tần Mộng, nhanh, nhanh với , Ninh Tùng Bạch xảy chuyện .”
‘Cạch’ một tiếng, hộp cơm trong tay Tần Mộng rơi xuống đất, nửa hộp cơm canh vung vãi khắp nơi.
“Cậu gì?”
Tiêu Mộc sốt ruột yên, vì chạy vội suốt đường, thở hổn hển đầm đìa mồ hôi, “Ninh Tùng Bạch khi đang thi hành nhiệm vụ để bảo vệ vật tư quan trọng, may rơi xuống vực.”
Nghe tới đây, chân Tần Mộng mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, Tống Vân vội đỡ lấy cô, hỏi Tiêu Mộc: “Người cứu lên ?”
Tiêu Mộc lắc đầu, mắt đỏ ngầu, “Chỗ đó hiểm trở, Ninh Tùng Bạch kẹt trong khe đá, của chúng xuống vị trí đó cũng thể đưa lên . Ninh Tùng Bạch , cứ luôn gọi tên Tần Mộng, mới—”
Mới đưa Tần Mộng gặp Ninh Tùng Bạch cuối.
Tình hình như , đừng là họ thể cứu lên, cho dù cứu lên , e rằng cũng khó mà sống.
Tống Vân từ lời của Tiêu Mộc đoán tình cảnh của Ninh Tùng Bạch vô cùng nguy hiểm, e rằng bây giờ chính là tình huống tính mạng treo sợi tóc.
“Đi, em cùng chị.” Tống Vân dùng sức đỡ lấy thể Tần Mộng nên lời, hét lớn, “Chị tỉnh táo chút, tình hình thế nào còn , vẫn đang chờ chị, chị thế thì cứu ?”
Tần Mộng mắng tỉnh, lấy chút sức lực, cô lau nước mắt, hỏi Tiêu Mộc: “Ở ? Anh ở ?”
“ dẫn hai .”
Tiêu Mộc dẫn hai gấp hơn một tiếng, rốt cuộc tới nơi Ninh Tùng Bạch rơi xuống vực.
Bên đó nhiều vây quanh, ai nấy đều nóng lòng như lửa đốt, bên cạnh chất đống dây thừng, mấy chiến sĩ còn buộc dây thừng, quân phục cũng rách, mặt mày tay chân đều thương, e là xuống cứu hộ, nhưng cứu , còn thương chính .
Tần Mộng chạy tới loạng choạng, Tiêu Mộc vội kéo chặt cô, sợ cô một bất cẩn cũng rơi xuống.
Tần Mộng sát mép vực xuống, mơ hồ thấy phía mấy chục mét một tảng đá nhô , Ninh Tùng Bạch trong khe đá.
“Tùng Bạch—” Tần Mộng hét lớn, nước mắt lăn dài, đau lòng thở nổi, chỉ nhảy xuống cùng .
Chỉ đạo viên Lưu tới, liếc Tống Vân, Hà Hồng Quân lập tức chạy tới giới thiệu, “Lão Lưu, vị là đội y theo nhóm hai tới, Tống Vân.”
Chỉ đạo viên Lưu chợt hiểu, nhớ tới t.h.u.ố.c xua muỗi Lão Trịnh gửi tới, hình như chính là đồng chí Tống Vân pha chế, loại t.h.u.ố.c đó quả thực .
“Đồng chí Tống, cô hãy khuyên giải đồng chí Tần , dẫn cô qua một bên nghỉ ngơi, chúng sẽ tiếp tục cứu hộ Doanh trưởng Ninh, bất kể giá nào cũng sẽ đưa lên.”
Tống Vân đương nhiên tin tưởng họ sẽ bất kể giá nào cứu hộ đồng đội của , chỉ là tình hình mắt vẻ phức tạp, thương thế của Ninh Tùng Bạch rốt cuộc thế nào, còn sống .
“Doanh trưởng Ninh bây giờ tình hình thế nào?” Tống Vân hỏi.