Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 192: Tấn Công Đêm
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:23
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Mộng “xì” một tiếng, thì thầm lẩm bẩm, “ thấy là ý ở rượu.”
Tề Mặc Nam thèm để ý Tần Mộng, cầm bát lên ăn mì.
Tần Mộng hỏi Tề Mặc Nam, “Tiêu Mộc và Giang Nguyệt bên tổ một vẫn chứ?” Nhắc tới Giang Nguyệt, Tần Mộng chợt nhớ khi Giang Nguyệt cô và Tề Mặc Nam quen , nhiều tìm cô dò hỏi về Tề Mặc Nam, nhưng cô Tề Mặc Nam thích kiểu giả tạo, màu mè như Giang Nguyệt nên nhắc với Tề Mặc Nam.
Tề Mặc Nam hỏi mà ngớ , “Tiêu Mộc và Giang Nguyệt là ai?”
Vân Vũ
Tần Mộng nhưng nhịn .
Đây chính là Tề Mặc Nam mà cô , với những hoặc việc quan tâm, còn chẳng thèm thêm nữa, huống chi là nhớ tên những kẻ vô thưởng vô phạt.
Nếu Giang Nguyệt Tề Mặc Nam đến giờ vẫn cô tên gì, e rằng tức c.h.ế.t mất.
“Không quen thì thôi.” Tần Mộch gác chuyện, hai chuyện khác.
“Khi nào thì và Tùng Bạch kết hôn?” Tề Mặc Nam hỏi.
“Báo cáo kết hôn nộp , đợi phê duyệt xong là giấy đăng ký. Bọn tớ định đăng ký , đợi khi nào kỳ nghỉ phù hợp thì về Bắc Kinh tổ chức hôn lễ.” Tần Mộng .
Trước đây Tề Mặc Nam chẳng hề suy nghĩ gì về chuyện kết hôn, chỉ thấy phiền phức, giờ chợt thấy ghen tị.
Sau khi tất cả ăn tối xong, hai chiến sĩ phụ trách cảnh giới doanh trại bên tranh rửa bát, giành hết mấy hộp cơm rửa, giúp Tống Vân và Tần Mộng đỡ ít việc.
Đêm xuống, thời tiết oi bức, tấm che lều cuốn hết lên vẫn nóng khó chịu.
Tề Mặc Nam nhanh chóng phát hiện điều bất thường, sang hỏi thương binh bên trái: “Sao bên chỗ các muỗi ?”
Hắn đến đây cũng khá lâu, gần như ngủ ngon giấc nào, muỗi mòng phân ngày đêm quấy nhiễu, mặt, cổ, cánh tay đốt bao nhiêu nốt, may mà dạo da dẻ đen trông rõ lắm, thì chắc thành mặt hoa .
“Bác sĩ Tống pha chế t.h.u.ố.c xua đuổi côn trùng rắc bên ngoài, lều cũng bôi , muỗi mòng căn bản đến gần đây, tối nay cứ chờ mà ngủ ngon .” Người lính vẻ mặt tự hào .
Tề Mặc Nam hiểu , mặt lộ nụ , “Bác sĩ Tống đúng là lợi hại.”
Thương binh bên vội vàng nối lời, “Đâu chỉ lợi hại, thấy bác sĩ Tống là thần y.” Thương binh bên là nứt xương bàn chân trong đợt sơ tán đầu tiên, tỉnh táo suốt, hiểu rõ hơn ai hết y thuật của Tống Vân xuất chúng thế nào.
“Anh , lúc mới đưa Trương Tam Đông tới, thành dạng gì , tất cả đều nghĩ Trương Tam Đông khó thoát, nào ngờ bác sĩ Tống tay, đầy nửa ngày Trương Tam Đông tỉnh, thấy mà khá lên. Giờ xem, mới bao lâu, Trương Tam Đông những nhảy nhót tưng bừng mà còn béo lên.”
Một chiến sĩ khác thương do đ.â.m cũng , “Vết thương của lúc đó cũng khá nghiêm trọng, vết thương viêm sưng đỏ, sắp hóa mủ , dùng t.h.u.ố.c của bác sĩ Tống, thấy mà khỏi dần, còn nhanh hơn cả lúc chữa vết đ.â.m ở bệnh viện quân khu.”
Mọi bạn một lời, một câu, đều khen y thuật của Tống Vân siêu phàm, t.h.u.ố.c pha chế hiệu quả tuyệt vời, Tề Mặc Nam nhếch mép đến tận mang tai.
Tần Mộng và Tống Vân đang ở ngoài nấu t.h.u.ố.c sắc, lúc t.h.u.ố.c sắc xong, Tần Mộng bưng t.h.u.ố.c lều, Tống Vân vẫn còn ở ngoài dọn dẹp.
Thấy trong lều vẻ mặt đều phấn khích, cô hỏi: “Nói chuyện gì mà hăng thế?”
Mọi ngại , Tần Mộng cũng là bác sĩ, cũng tận tâm tận lực chữa trị chăm sóc họ, họ tiện mặt Tần Mộng hết lời khen ngợi một bác sĩ khác.
Tần Mộng thấy họ , còn tưởng đang mấy chuyện nhạy cảm con gái , nên cũng hỏi nữa, đặt t.h.u.ố.c cạnh Tề Mặc Nam, “Đây là t.h.u.ố.c Tiểu Vân nấu cho , chờ nguội một chút thì uống ngay , Tiểu Vân uống t.h.u.ố.c ngày mai sẽ chóng mặt nữa.”
Tề Mặc Nam gật đầu, “Ừ, lát nữa uống.”
Tần Mộng thẳng , sang những khác : “Muộn , nghỉ ngơi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-192-tan-cong-dem.html.]
Tần Mộng xong liền ngoài giúp Tống Vân dọn dẹp. Lửa trong bếp cần dập tắt, đồ đạc trong lều vật tư cần dùng vải dầu che đậy cẩn thận, phòng côn trùng cũng phòng mưa, ai lúc nào sẽ đổ mưa, mưa chỗ quỷ đến là đến, một chút dấu hiệu báo .
Bây giờ họ chuyển lều vật tư ngủ qua đêm, lều y tế vốn chật, thương binh ngày càng đông, họ đành chuyển lều vật tư chen chúc.
Chiếc lều lớn bên trống rỗng.
Kể từ khi đến đây, chiếc lều lớn dành cho thành viên tổ hai nghỉ ngơi luôn trống , chỉ hai chiến sĩ phụ trách cảnh giới phiên nghỉ ngơi, các thành viên khác của tổ hai ai về, đủ thấy nhiệm vụ đơn giản như Hứa sư trưởng , thì cũng đến nỗi thời gian về nghỉ ngơi, e rằng đều ngủ ngoài đồng hoang.
Tám giờ tối, Tống Vân và Tần Mộng kiểm tra cuối các thương binh trong lều y tế, tắt đèn, trở về lều vật tư nghỉ ngơi.
Bận rộn cả ngày, hai đều mệt, mấy câu chìm giấc ngủ.
Một giờ sáng, Tống Vân bỗng mở mắt.
Cô luyện công lâu năm, ngũ quan nhạy bén hơn thường nhiều, dù đang trong giấc mơ, cô vẫn thấy tiếng động lạ rõ ràng.
Tựa như tiếng động nặng nề khi vật gì đó đổ xuống.
Chính xác hơn là tiếng ngã xuống.
Cô tập trung lắng , thấy tiếng bước chân hỗn loạn, lòng bỗng chìm xuống, lập tức đ.á.n.h thức Tần Mộng bên cạnh, bịt miệng cô khẽ, “Đừng gì, tình huống.”
Tần Mộng giật tỉnh dậy, mắt mở to.
Tống Vân chỉ đống d.ư.ợ.c liệu chất đằng , “Chị trốn trong đó , dù thấy tiếng gì cũng đừng .”
Tần Mộng túm lấy tay Tống Vân, dùng giọng khí âm , “Thế còn em?”
Tống Vân vỗ vỗ mu bàn tay Tần Mộng, “Chị quên ? Em luyện tập qua, sẽ .”
Tuy , nhưng Tần Mộng vẫn lo lắng, trong mắt cô, Tống Vân dù giỏi đến cũng chỉ là một cô gái nhỏ, đối mặt với kẻ địch tàn nhẫn vũ khí, thể là đối thủ.
Tống Vân cho cô do dự thêm, một tay nhét cô đống d.ư.ợ.c liệu, cảnh báo nữa, “Chị đừng ngoài, thì sẽ kéo chân em, nhớ .”
Tần Mộng chỉ thể gật đầu, mắt đỏ hoe, trong lòng mắng bản bình thường luyện tập lười biếng, nếu cô nỗ lực thêm chút, lúc giúp Tống Vân.
Tống Vân lấy từ hệ thống gian cá nhân một con d.a.o găm, tay cầm một nắm đá cuội lúc rảnh nhặt để ở cửa lều, từ từ bước khỏi lều vật tư.
Trong lều y tế, Tề Mặc Nam cũng mở mắt, cũng thấy tiếng động lạ, các chiến sĩ bên cạnh vẫn đang ngủ say, từ từ dậy, đầu còn choáng váng như , dậy từ từ bước ngoài.
Một bên khác. Tống Vân bước khỏi lều vật tư, áp sát lều, di chuyển trong bóng tối xiên từ lều chiếu , lúc từ phía lều lớn vang lên tiếng rên rỉ, đó là một tràng thứ tiếng nước ngoài kỳ quặc lảm nhảm.
Tống Vân hiểu, nhưng ngăn cô từ thứ ngôn ngữ đó sự phẫn nộ.
E rằng là sự phẫn nộ khi hụt hẫng.
Tưởng trong lều ngủ chật ních , ai ngờ chỉ một.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, những kẻ đó từ trong lều lớn xông , Tống Vân ẩn trong bóng tối nhúc nhích, lén đếm, nhiều đến hơn hai mươi tên.
Trong tay cô chỉ tám hòn đá cuội.