Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 191: Đã phát triển tới bước nào rồi?

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:22
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân lúc mới , Tần Mộng hôn phu, cũng là đại viện tử , quen cả Tề Mặc Nam, ba họ cùng chơi lớn lên, Tần Mặc Nam và Ninh Tùng Bạch nhập ngũ, Tần Mộng vì Ninh Tùng Bạch mà từ bỏ công việc tại bệnh viện lớn thành phố Kinh, đến tỉnh Xuyên đội y, tình cảm hai , dự định năm nay tìm thời gian nghỉ phép về thành phố Kinh kết hôn.

Nhắc đến Tề Mặc Nam, trong mắt Tần Mộng cũng hiện lên nỗi xúc động, “Ông Tề là , tin ông sẽ chuyện sai trái như . Ông ông hãm hại, ôi — hiện giờ ông Tề thế nào , Tề Mặc Nam từ nhỏ cùng ông nương tựa mà sống, lúc ông Tề xảy chuyện, chuẩn giải ngũ, định cùng ông Tề hạ phóng, là ông Tề lấy cái c.h.ế.t ép buộc, mới , ôi!”

Tống Vân an ủi, “Ông Tề hiện giờ , sẽ còn hơn.”

Tần Mộng sững sờ một chút, chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ một chuyện, ông ông Tề hạ phóng đến tiểu sơn thôn bên tỉnh Hắc. Tống Vân chính là từ tiểu sơn thôn tỉnh Hắc đến, Tề Mặc Nam đó cũng đến tỉnh Hắc —

Một chuyện một khi nghĩ thông, sẽ nghĩ thông nhiều hơn.

Tần Mộng ngoảnh đầu về phía lều y tế, lấy khuỷu tay huých huých Tống Vân, nhỏ giọng hỏi: “Em với Tề Mặc Nam quen từ lâu ?”

Tống Vân gật đầu, “Ừ.”

Tần Mộng một cách thần bí, “Thảo nào ở bên nhóm một, cứ theo em đến nhóm hai, lúc còn tưởng ở đây nên mới đến, bây giờ mới hiểu, là nhắm đến em mà đến đấy.”

Tống Vân phủ nhận, .

Tần Mộng hỏi: “Đã phát triển tới bước nào ?”

Tống Vân , “Hiện giờ em ý định tìm đối tượng, em và Tề Mặc Nam hiện tại chỉ là bạn bè.”

Tần Mộng nhai nhai hai chữ ‘hiện tại’, hề hề, “Không , từ từ , em còn trẻ như , đúng là cần vội.” Cứ để thằng khốn Tề Mặc Nam sốt ruột một chút .

Nước sôi, Tần Mộng lấy bình thủy tới, hết đổ đầy hai bình nước nóng, thêm chút nước lã tiếp tục đun.

Vân Vũ

Lúc Trương Tam Đông từ trong lều y tế , đến bếp dã chiến một cái, trong nồi vẫn là nước lã, liền hỏi: “Tối nay ăn gì?”

Tần Mộng thấy Tống Vân vẻ mặt nghi hoặc, giải thích: “Bên đội hậu cần xảy chút sự cố, hôm nay thể mang cơm tới cho chúng , bảo chúng tự giải quyết, ngày mai sẽ khôi phục mang cơm.”

Tần Mộng lo lắng vô cùng, “Đội hậu cần gửi cho chúng năm cân mì, ba cân gạo, là lương thực cho tất cả chúng tối nay và sáng mai, còn một chút muối, ngoài gì khác, thế nào.”

Tống Vân tính toán, lều y tế bọn họ vốn sáu thương, thêm cô và Tần Mộng là tám , bây giờ thêm một Tề Mặc Nam, là chín , còn hai chiến sĩ phụ trách cảnh giới, tổng cộng mười một .

Năm cân mì ba cân gạo, mười một hai bữa, thực nhiều, chỉ thể ăn no, nếu tiết kiệm một chút còn thể dư.

“Để em , điều kiện bên đơn sơ, ngay cả một cái thớt cũng , mấy thứ cầu kỳ, tối nay mì cắt d.a.o , no lâu hơn. Sáng mai nấu một nồi cháo gạo, dán thêm ít bánh.”

Tần Mộng cũng là phương Bắc, vốn đặc biệt yêu thích món mì, Tống Vân mì cắt dao, vui mừng khôn xiết, “ thích ăn mì cắt d.a.o nhất.”

Trương Tam Đông là phương Nam, từng ăn mì cắt dao, cũng từng thấy, Tống Vân mì cắt dao, tò mò, nữa, cứ ngoài xem mì cắt d.a.o như thế nào.

Theo kinh nghiệm, Tống Vân đổ chậu ba cân bột mì và nhào bột, thêm lượng muối thích hợp, nhào thành một khối bột cứng, để bột nghỉ hai mươi phút, nhào nữa, để nghỉ, lặp ba .

Trương Tam Đông lè lưỡi, “Phiền phức thế ? Nhào một ?”

Tần Mộng tuy , nhưng cô hiểu một chút kiến thức lý thuyết, “Nhào bột thể tăng độ dai của bột, bột nhào đủ thời gian nghỉ đủ, sẽ dai và mượt, lát nữa ăn là .” Nói nuốt nước bọt, lâu ăn mì cắt d.a.o chính hiệu, thèm thật đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-191-da-phat-trien-toi-buoc-nao-roi.html.]

Lúc trong lều y tế hai , cùng Trương Tam Đông vây quanh xem Tống Vân mì cắt dao.

Tần Mộng nước trong nồi, “Nước sôi , thể cắt mì , em cắt ?”

Tống Vân lấy con d.a.o cô thường dùng để cắt mì, là một con d.a.o nhỏ cô mua ở hợp tác xã cung tiêu huyện Liên, thích hợp để gọt trái cây và cắt mì.

“Xem kỹ nhé!” Cô nhấc khối bột lên, hướng về phía chiếc nồi sắt đang sôi sùng sục mà thao tác, tay cắt mì vung nhoay nhoáy tạo cảnh tượng mờ ảo.

Tần Mộng thấy mà ngứa ngáy, cảm thấy cắt mì khó, cũng thử.

Tống Vân thấy mì trong nồi cũng gần , một chỉ thể nấu ba bát, nên tiếp tục cắt, đưa khối bột cho Tần Mộng, để cô cầm chơi một chút, thử một chút, cô thì trong lều thu hộp cơm của tất cả để đựng mì.

Một chỉ thể nấu ba bát, ăn khiến ăn thèm chịu nổi, tất cả đều bước khỏi lều, tụ tập bếp chờ ăn, trừ Tề Mặc Nam.

Không ngoài, thật là Tần Mộng lệnh c.h.ế.t, cho phép dậy, chỉ thể từ khe rèm lều ngoài một cách thiết tha.

Tần Mộng thử mấy bỏ cuộc, việc cắt mì thì đơn giản, nhưng thực dễ, cắt thì dễ, nhưng cắt đều độ dày mỏng, nhất là mỗi sợi mì đều tương đương, điều cần một chút kỹ thuật tay, luyện tập.

“Giá mà dầu ớt thì .” Tần Mộng ăn bát mì cắt d.a.o mà cô hằng mong ước, hương vị ngon hơn cô tưởng tượng, chỉ thiếu một miếng dầu ớt thơm phức.

“Đợi về , em cho chị, em dầu ớt.” Tống Vân , vớt hai bát mì cắt d.a.o cuối cùng lên.

Mắt Tần Mộng sáng lên, “Vậy đấy, sẽ coi là thật đấy, nếu em quên, sẽ mở mặt mũi nhắc em đấy.”

“Ừ, lúc đó chị đến khu gia thuộc tìm em.”

Tần Mộng lúc mới Tống Vân trong khu gia thuộc sân nhỏ của riêng , hai phòng, lập tức ghen tị thôi, “Chính ủy Tần thiên vị, đây xin nhà ở khu gia thuộc ông chịu.”

Tống Vân , “Em kéo theo cả nhà, khác với chị. Đợi chị và trong lòng kết hôn , chẳng nhà ? Lúc đó đến hàng xóm với em.”

Mắt Tần Mộng sáng lên, “ đúng, lúc đó cũng ở khu nhà nhỏ bình phường bên em, ở nhà lầu, ồn c.h.ế.t .”

Vừa chuyện, Tống Vân bưng mì lều, đặt bên cạnh Tề Mặc Nam.

Tề Mặc Nam đợi Tống Vân đến đỡ dậy, cô gái thẳng thừng Tần Mộng nắm lấy cánh tay Tề Mặc Nam, một tay chống lưng , để từ từ dậy, Tần Mộng với tâm ý việc thấy ánh mắt bài xích và oán trách của Tề Mặc Nam.

Tống Vân cũng thấy biểu cảm của Tề Mặc Nam, cô đặt bát mì xuống nóng, bảo ăn từ từ, xong liền ngoài, bát mì của cô còn ở ngoài.

Tần Mộng đỡ Tề Mặc Nam dậy, xác định cảm giác chóng mặt buồn nôn nôn, mới yên tâm để ăn mì.

“Này, từ nhóm một chạy sang nhóm hai, ?” Tần Mộng hỏi.

Tống Vân ở đây, Tề Mặc Nam khôi phục dáng vẻ như thường lệ, liếc Tần Mộng một cái, “Bị thương dưỡng thương, thì ?”

 

Loading...