Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 186: Bù 1 chương
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:18
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Nhị Vinh thương nhẹ, cánh tay trật khớp, lưng trúng đòn bởi vật nặng, tình hình lẽ là nứt xương. Hắn gắng sức chịu đựng cơn đau : "Lúc chúng quét dọn chiến trường thì gặp một tiểu đội đột kích của nước Y, bọn chúng đông , hơn hai mươi tên. Khi chạm trán với chúng , chúng chỉ bốn . Nếu như gần đây còn của chúng kịp thời đến ứng cứu, thì lúc chắc chắn chúng hi sinh ."
Tần Mộng tức giận: "Bọn nước Y thật gì! Rõ ràng đây là đường biên giới của chúng , ngay cả cột mốc phân giới cũng dựng từ lâu. Bây giờ bọn chúng dám chiếm đoạt biên giới của chúng , còn hổ !"
Từ Nhị Vinh định , cánh tay bỗng truyền đến một trận đau nhói, còn kịp há miệng hét lên một tiếng, thì một tiếng "rắc", cơn đau nhói biến mất. Lúc mới phản ứng , cánh tay trật khớp của , lúc còn kịp phản ứng, nắn .
Từ Nhị Vinh sửng sốt, cử động cánh tay một chút: "Vậy là xong ?"
Tần Mộng cũng ngờ động tác của Tống Vân nhanh như , một lời nào nắn cánh tay cho . Cô thậm chí còn thấy Tống Vân như thế nào nữa.
Tống Vân : "Trật khớp chỉ là chuyện nhỏ. Sau lưng thương khá nặng, hãy xuống để em xem."
Từ Nhị Vinh lập tức ngoan ngoãn xuống.
Tống Vân vén áo của Từ Nhị Vinh lên để kiểm tra vết thương lưng. Tần Mộng cũng rảnh rỗi, bắt đầu băng bó vết thương cho một thương binh khác.
Khi thấy vết thương chiến sĩ, Tần Mộng thể bình tĩnh nữa: "Đây là thương bởi chùy gai ?"
Vân Vũ
Người chiến sĩ lắc đầu: "Không chùy gai. Là bọn chúng đóng đinh lên một thanh gỗ, tạo thành tấm ván đinh. Vết thương của là tấm ván đinh đó đập ."
Tống Vân ước tính sơ qua, vết thương chiến sĩ ít nhất cũng hơn hai mươi mấy vết, thể thấy lúc đó trận chiến kịch liệt đến nhường nào.
Tống Vân nhíu mày những vết thương các chiến sĩ, giọng trầm xuống: "Bọn chúng cho rằng đất nước chúng hiện tại đủ mạnh, là đối tượng thể bắt nạt, nên mới dám trắng trợn giới hạn như để những việc thăm dò ."
Dừng một chút, Tống Vân tiếp tục : "Rất nhanh thôi, đất nước chúng sẽ nhanh chóng trưởng thành, lớn mạnh thành một khổng lồ đỉnh cao thế giới. Đến lúc đó, cho dù biên giới chúng đồn bốt phòng thủ, cũng ai dám vượt qua giới tuyến một bước."
Tất cả lời Tống Vân đều sinh lòng mong mỏi: "Ngày đó, thật sự sẽ đến ?"
Tống Vân gật đầu, dùng lực và nghiêm túc: "Sẽ! Ngày đó nhanh sẽ đến. Tất cả chúng , đều thể thấy sự đến của ngày đó."
Tống Vân nhớ Hoa Quốc năm 2024, lúc đó Hoa Quốc đỉnh cao, một hai trường quốc tế, ai dám bắt nạt.
Huyết kích thích xong, cuộc sống vẫn tiếp tục.
Bên Tần Mộng giúp chiến sĩ xử lý xong vết thương, bên Tống Vân cũng xử lý gần như xong .
Tần Mộng hộp cơm trống rỗng, hướng về Tống Vân : "Phần dọn dẹp còn để , cô nhanh chóng pha chế thêm một ít t.h.u.ố.c dán ."
Tống Vân cũng đang ý đó, lập tức dậy đến lều vật tư để lấy thảo dược.
Tống Vân đang bận rộn hết sức ở nơi , mà Tống Tử Dịch ở tận tỉnh Xuyên gặp chuyện khó.
Tống Tử Dịch bao giờ nghĩ sẽ gặp Tống Trân Trân trong cảnh như thế .
Tống Trân Trân khi gặp Tống Tử Dịch cũng giật , mới bao lâu gặp, Tống Tử Dịch dường như cao hơn, sắc mặt hơn cả lúc khi vợ chồng Tống Hạo xảy chuyện, tinh thần của cả đều , giống với hình tượng mà cô tưởng tượng.
"Tránh !" Tống Tử Dịch mặt biểu cảm Tống Trân Trân, bề ngoài bình tĩnh bao nhiêu, thì nội tâm kinh tởm bấy nhiêu.
chương 187: Nhóc con khó lừa
Hắn mãi mãi thể nào quên ngày hôm đó, Tống Trân Trân đẩy cho đàn ông hung thần ác sát , mắt trơ đàn ông đó dùng dây trói , bất luận thế nào, gào thét thế nào, cô đều dửng dưng, mắt lạnh lùng như một món hàng trói buộc, đ.á.n.h đập, cuối cùng lạnh lùng dứt khoát, hề ngoảnh .
Tống Trân Trân nở nụ rạng rỡ, dường như nhận thấy thái độ lạnh nhạt của Tống Tử Dịch, “Tử Dịch, chị cuối cùng cũng tìm em , thấy em từ xa, còn tưởng nhầm, hôm nay chị đặc biệt đợi ở đây, quả nhiên là em, chị tìm em khổ quá, mấy tháng nay em ?”
“Em chị ? Chẳng là chị bán em ? Địa điểm là do chị tự tay chọn, con em đây cũng là do chị tự tay giao nộp, hơn nữa chị còn tận mắt chứng kiến em trói đánh, bây giờ chị chị em ?”
Nụ mặt Tống Trân Trân đông cứng, vội vàng gượng gạo, “Tử Dịch, em hiểu lầm chị , lúc đó tình huống đặc biệt, chị thì phận của em giấu , đến lúc đó của Ủy ban Cách mạng chắc chắn sẽ tha cho em . Chị cũng vì cho em, đặc biệt chọn nhà đó, chỉ nhà như mới bảo vệ em, chị thật sự—”
Tống Trân Trân nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, dường như thật sự xúc động sâu nặng với đứa em trai mắt .
Đáng tiếc Tống Tử Dịch giống những đứa trẻ bình thường khác, trí tuệ vốn sớm thành thục, thêm đó sự chỉ bảo tận tình của Tống Vân trong thời gian , dạy dỗ ân cần, con nhiều mặt, mặt thật ẩn giấu vô mặt nạ, hàng ngày dùng mặt nạ để đối đãi với khác.
Rất rõ ràng, Tống Trân Trân chính là loại .
Tống Tử Dịch im lặng Tống Trân Trân diễn xuất, trong lòng chút gợn sóng.
Tống Trân Trân giả một lúc, thấy Tống Tử Dịch động lòng, trong lòng bực bội, tên nhóc từ nhỏ khó lừa, bây giờ lớn hơn một chút, càng khó lừa hơn, chán c.h.ế.t.
Cô vẻ mặt đáng thương bước đến mặt Tống Tử Dịch, “Tử Dịch, bây giờ chị nơi nào để , em thể dẫn chị về, cho chị ở nhờ vài ngày ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-186-bu-1-chuong.html.]
Tống Tử Dịch lùi hai bước, giữ cách với Tống Trân Trân, mặt biểu cảm : “Chị là chị của ai? Bố em chỉ sinh một con gái, em chỉ một chị gái, chị đừng nhận bậy họ hàng, để thành phần gia đình em , liên lụy đến chị.”
Nụ mặt Tống Trân Trân gần như giữ .
Nếu là đây, cô chắc chắn sẽ dính dáng đến Tống Tử Dịch, sợ thành phần của liên lụy đến bản . bây giờ, Tống Hạo và Bạch Thanh Hà đều c.h.ế.t, Tống Tử Dịch chỉ là một đứa trẻ, theo Tống Vân đến khu quân sự, ai còn để ý đến vấn đề thành phần của một đứa trẻ nữa, bản dính cũng .
Tống Trân Trân gắng sức nặn nụ , lời mềm mỏng với Tống Tử Dịch, “Tử Dịch, em đang trách chị ? Lúc đó chị thật sự là vì cho em, chị thể ác ý gì chứ, em thật sự hiểu lầm chị .”
Tống Tử Dịch thấy khuôn mặt giả tạo của cô chỉ nôn, nghĩ đến lúc còn nhỏ từng hỏi bố , hỏi bố , tại chị gái giống ai trong họ.
Lúc đó biểu cảm của bố là thế nào nhỉ, chung là vẻ mặt bất đắc dĩ, với rằng một gia đình cũng thể giống .
Bố hẳn cũng nghi ngờ, chỉ là chuyện căn cứ cũng chứng cứ, đến bệnh viện hỏi cũng hỏi nguyên do gì, thể dựa một phỏng đoán mà đối xử thế nào với đứa trẻ , chỉ thể thuận theo tự nhiên.
Chỉ là đáng tiếc, tình yêu thương vô tư của bố , đều dành hết cho một con sói trắng.
So với chị gái ruột của là Tống Vân, Tống Trân Trân chẳng là cái thá gì.
“Em về bài tập , tránh .” Tống Tử Dịch chuyện vô ích với Tống Trân Trân nữa.
Tống Trân Trân chịu, nghẹn ngào , “Tử Dịch, em thật sự nỡ lòng chị lang thang đầu đường xó chợ nơi nào để ? Em yên tâm, chị ngủ phòng của chị Tống Vân, chị chỉ ngủ phòng khách, trải chiếu đất, ?”
“Không .” Tống Tử Dịch cự tuyệt dứt khoát, “Đây là khu gia đình quân nhân, em tư cách tùy tiện dẫn , cho dù tư cách dẫn, cũng thể dẫn một con sói trắng vong ân bội nghĩa như chị .”
Tống Tử Dịch hít một thật sâu, chằm chằm Tống Trân Trân , “Sau đừng đến tìm em nữa, em và chị sớm còn quan hệ gì , hãy coi như xa lạ, để cho bản chút thể diện.”
Tống Trân Trân những lời tuyệt tình của Tống Tử Dịch, sắc mặt cũng lạnh xuống, cô trợn mắt giận dữ Tống Tử Dịch, “Em quên lúc nhỏ là ai dẫn em chơi ? Nói đến sói trắng, em mới là sói trắng.”
Tống Tử Dịch nhớ nổi Tống Trân Trân từng dẫn chơi khi nào, trong ký ức của , Tống Trân Trân luôn mất kiên nhẫn với , luôn thích tranh giành đồ với , cho dù những thứ bố mua về đều chia đôi công bằng, cô cũng luôn cướp đoạt phần của , cho dù bản cô căn bản dùng đến.
“Tùy chị cũng , tránh .” Tống Tử Dịch bước về phía , Tống Trân Trân chặn , cô hạ giọng , “Tốt nhất em ngoan ngoãn lời, dẫn chị về chỗ em ở, thì chị sẽ chuyện em là tiểu tên con nhà tư bản, xem em còn vững trong khu gia đình quân nhân .”
Tống Tử Dịch lạnh lùng chế nhạo, “Nhanh thế lộ nguyên hình ?”
“Là do em ép chị đấy, rượu uống uống rượu phạt.” Tống Trân Trân .
Tống Tử Dịch lắc đầu, “Vô phương cứu chữa, chị gì thì , em căn bản quan tâm.”
Tống Trân Trân sốt ruột, “Em quan tâm cũng , thế còn Tống Vân thì ? Chị bây giờ cô là quân y, nếu phận tiểu thư tư bản của cô công bố rộng rãi, cô sẽ thế nào?”
Tống Tử Dịch trẻ lên ba, đầu óc tỉnh táo, còn dùng hơn đầu óc của một lớn, thể vài lời của Tống Trân Trân lừa gạt .
“Chị thì , chị em cũng quan tâm. Chẳng lẽ chị tưởng khi chị em quân y cần điều tra phận ? Chuyện của chị , trong quân đội rõ rành rành.”
Tống Trân Trân tin, nếu quân đội phận của Tống Vân, thể còn nhận cô .
“Tùy chị tin .” Tống Tử Dịch lười thêm, trực tiếp đẩy Tống Trân Trân đang chặn đường , một mạch chạy khu nhà gia đình quân nhân.
Tống Trân Trân đuổi theo , chiến sĩ gác cổng chặn .
“ chính là sống ở đây, dựa cái gì cho .” Tống Trân Trân vòi vĩnh, cô , chỉ khu gia đình quân nhân, cô mới cơ hội trở bên Đinh Kiến Nghiệp.
Trước đây để lấy giấy cam kết hòa giải của Triệu Lan Hoa, để tù, cô chỉ thể đồng ý ly hôn với Đinh Kiến Nghiệp, bây giờ cô tù , đương nhiên trở bên Đinh Kiến Nghiệp, phu nhân Đinh Sư trưởng tương lai, chỉ thể là cô Tống Trân Trân.
Thế nhưng chiến sĩ gác cổng , “Đinh Phó doanh trưởng đặc biệt dặn dò, và cô ly hôn, thể cho cô khu gia đình quân nhân.”
Chuyện Tống Trân Trân đương nhiên , đây chặn mấy , nếu cô cũng tìm thằng nhóc Tống Tử Dịch.
Chuyện , nhưng thể thừa nhận.
“Anh bậy, và ly hôn, mau tránh , về nhà .”
Tống Trân Trân bắt đầu vòi vĩnh, ăn vạ.
Chiến sĩ thật sự phát điên, từng thấy loại phụ nữ như thế .
May mà trạm gác hai chiến sĩ, thấy tình hình , lập tức gọi điện về phía quân khu tìm Đinh Phó doanh trưởng, báo cáo sự việc, để tự đến xử lý.