Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 182: Bột Mì Xào
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:14
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba giờ bốn mươi, Tần Mộng vác ba lô hành quân chạy tới, liếc mắt thấy Tống Vân ở rìa đội hình.
“Tiểu Vân.” Tần Mộng nhanh bước tới gần, chào Tống Vân.
“Mộng tỷ.” Tống Vân đáp .
Tần Mộng liếc ba lô hành quân căng phồng của Tống Vân, đầy vẻ kinh ngạc, “Chẳng em với chị là nên đóng gói một ít đồ thôi , một thứ cần thiết thể mang theo, như khi hành quân em cũng thể nhẹ nhàng hơn một chút.”
Tống Vân , “Không nặng , em thể vác .”
“Em mệt ?” Tần Mộng thấy Tống Vân tư thế thẳng tắp, vác ba lô lớn như vác một bông gòn, nghĩ lúc mới đến đội vệ sinh, đầu tiên vác ba lô hành quân, còn thẳng .
“Không mệt, nặng lắm .” Tống Vân .
Tần Mộng đoán trong ba lô của Tống Vân chắc chắn là đồ nhẹ, như ba lô vẻ căng phồng, nhưng trọng lượng thực tế nhiều, bằng một cô gái nhỏ như cô chắc chắn thể vác nổi.
Lúc , tiếng còi tập hợp vang lên, những tiếng chuyện lập tức biến mất, tất cả xếp hàng tại chỗ.
Một chiếc xe tải quân sự chạy tới, sự chỉ huy của hướng dẫn viên, tất cả lên xe một cách trật tự.
Tống Vân và Tần Mộng là hai nữ đồng chí duy nhất trong đội, tự nhiên nhận sự ưu ái nhất định, khi lên xe, tất cả đều im lặng chen chúc một chút, dành gian đủ rộng rãi cho hai nữ đồng chí, để họ thể thoải mái hơn một chút.
Trước khi xe khởi hành, đội hậu cần mang tới một giỏ bánh bao, mỗi phát hai cái, nước uống thì dùng nước tự mang theo.
Bánh bao to, Tống Vân và Tần Mộng đều chỉ ăn một cái là no, còn một cái để dành khi đói sẽ ăn.
Ba ngày đó, họ liên tục ở xe, gió bụi ăn ngủ ngoài trời, đặc biệt là đến ngày thứ ba, đường cả ngày đều đặc biệt gập ghềnh, ngay cả một thể chất như Tống Vân cũng suýt say xe.
Tần Mộng như thể mắc bệnh nặng, mặt trắng bệch như tờ giấy, thở thoi thóp.
Sắc mặt của các chiến sĩ cũng , nếu do rèn luyện lâu dài, thể chất cứng cỏi, lúc ước chừng cũng giống như Tần Mộng .
Xe dừng khi xuyên qua một đoạn đường vòng quanh núi, hướng dẫn viên bước xuống từ ghế phụ, “Toàn thể xuống xe.”
Tống Vân liếc đồng hồ, mười hai giờ rưỡi.
Các chiến sĩ xuống xe , Tống Vân đỡ Tần Mộng xuống xe.
“Tiếp theo, chúng sẽ xuyên qua khu rừng rậm , bộ quãng đường ba mươi ba cây .” Hướng dẫn viên .
Các chiến sĩ hề đổi sắc mặt, vẫn thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, chỉ là sắc mặt lắm.
Tống Vân giơ tay, “Là xuất phát ngay lập tức bây giờ, là nghỉ ngơi ăn cơm xong mới xuất phát?”
Hướng dẫn viên liếc đồng hồ, mười hai giờ rưỡi, đều ăn cơm trưa, đều một bộ mặt xanh xao, bèn mở miệng, “Một tiếng xuất phát.”
Trong xe còn lương khô lấy đường, bánh khô ăn với nước lạnh.
Tống Vân liếc xung quanh, trong lòng chủ ý, lập tức đỡ Tần Mộng xuống một bãi cỏ, để cô nghỉ ngơi , cô mượn nồi của hướng dẫn viên.
“Mượn nồi để gì?” Hướng dẫn viên hỏi.
Tống Vân chỉ dòng suối xa, “Em thấy bên suối núi, nước khá trong, em đun một nồi nước nóng, để uống một ngụm nước nóng ấm bụng, cũng thể trạng thái hơn để tiếp tục hành trình tiếp theo.”
Nơi còn xa đích đến lắm, nhóm lửa đun nước cũng , thêm đó tình trạng các chiến sĩ thực sự , thể uống một ngụm nước nóng cũng , bèn gật đầu đồng ý.
Triệu Quốc Khánh và Hứa Tam Kim thấy Tống Vân đun nước nóng cho , lập tức chạy tới giúp đỡ, họ đều kinh nghiệm tác chiến ngoài thực địa, xếp bếp dã chiến là cao thủ, ba loáng hai cái xong xuôi đấy, giúp Tống Vân lấy một nồi nước từ suối trong về đặt lên bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-182-bot-mi-xao.html.]
Lại chiến sĩ nhặt củi tới, giúp nhóm lửa.
Nước sôi xong, Tống Vân lấy túi bột mì , lúc lấy từ trong ba lô hành quân, cô đổi túi một cân thành túi hai cân.
“Mọi lấy hộp cơm của , em ở đây bột mì xào, chia cho một ít, dùng nước sôi pha lên để uống.”
Ăn lương khô mấy ngày, cuối cùng cũng ăn một miếng đồ nóng, dù chỉ là cháo bột mì, cũng là món ngon khó .
Các chiến sĩ đều vui mừng, với cô gái vẻ yếu đuối mềm mỏng , nhưng thể trong lúc chăm sóc những đàn ông như họ, một nhận thức mới.
Vân Vũ
Tống Vân lén đổ một ống dung dịch dinh dưỡng cấp thấp nồi nước sôi, đó dùng nước sôi trộn dung dịch dinh dưỡng pha cháo bột cho các chiến sĩ.
Tống Vân pha một bát mang cho Tần Mộng, Tần Mộng vốn đang chóng mặt hoa mắt, dậy nổi, nhưng bụng thực sự đói, cháo bột thực sự thơm, nếm một miếng thể dừng , một bát cháo bột xuống bụng, cô cảm thấy sống nữa, đầu chóng mặt nữa, mắt hoa nữa, sức lực cũng .
“Tiểu Vân, trong cháo bột của em chắc chắn thêm nhân sâm.” Tần Mộng .
Tống Vân ha ha , “Nếu em nhân sâm, em chắc chắn để dành tự ăn.”
Mọi đều to, tuy rằng đều cảm thấy khi ăn cháo bột, cảm giác mệt mỏi quét sạch, cũng đều nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là lợi ích mang từ việc ăn thức ăn nóng hổi.
Hướng dẫn viên cũng ăn cháo bột, ngoài việc tự cảm thấy , cũng thấy sự đổi trạng thái của tất cả các chiến sĩ, lập tức tìm Tống Vân, “Loại bột mì xào là em tự ?”
Tống Vân gật đầu, “Là em tự , còn thừa một ít, nhiều.”
Hướng dẫn viên hỏi, “Có bí quyết đặc biệt gì ? Cảm giác bình thường.”
Tống Vân : “Không bí quyết gì, chỉ là bột mì xào bình thường, lẽ lâu ăn đồ nóng, nghỉ ngơi một chút, tinh thần nên hơn nhiều.”
Hướng dẫn viên gật đầu, “Xem là như , may nhờ em.”
Nhân tiện còn một chút thời gian, Tống Vân đun một nồi nước sôi, để đổ đầy bình nước, để khỏi rừng tìm nguồn nước.
Nghỉ ngơi xong là tiếp tục hành trình, tất cả vác ba lô hành quân, xếp hàng tiến rừng rậm.
Xuyên qua rừng rậm là biên giới. Đương nhiên, còn con đường khác thể biên giới, nhưng tuyến đường là tuyến đường tối ưu cuối cùng chọn khi sàng lọc, sẽ kinh động bất kỳ ai, thể trực tiếp điểm khống chế thực tế của quân .
Hành động của họ cũng là một hành động thăm dò đường, quân tiên phong cho việc triển khai binh lực , quy hoạch tuyến đường tối ưu, đ.á.n.h dấu hoặc quét sạch những nguy hiểm thể tồn tại.
Trong rừng rậm nguy hiểm chồng chất, đối với một , thú dữ là mối đe dọa lớn nhất.
họ là theo nhóm, ngoại trừ Tống Vân và Tần Mộng, tất cả đều mang theo vũ khí, thú dữ cũng ngu, thể chạy tìm c.h.ế.t.
Vì , khu rừng rậm đối với họ, nguy hiểm lớn nhất là những côn trùng độc, kiến độc đáng chú ý và rắn độc phòng kịp.
, rắn độc, mùa đông ở Tứ Xuyên lẽ thấy rắn, nhưng nơi khí hậu nóng nực, rắn rết trong rừng rậm sẽ ngủ đông.
Trong rừng rậm cây cối cao vút, cành lá sum suê, gai góc và dây leo chắn đường cũng đồng thời sum suê, may mắn là các chiến sĩ chuẩn sẵn sàng, lượt lấy d.a.o chặt và rìu mở đường, chỉ mở đường cho chuyến của họ, mà còn mở đường cho việc triển khai binh lực thể xảy .
Tống Vân và Tần Mộng sắp xếp ở giữa, như họ chỉ cần theo là , cần mở đường, cũng cần cảnh giới phía .
Đi hơn một tiếng, tiến ba cây , cứ như , tối nay họ sẽ ngủ trong rừng.
đường là đường như , họ sốt ruột thế nào cũng cách nào.
lúc Tống Vân thấy từng chuỗi tiền trôi qua mắt, đau lòng khó chịu, phía đột nhiên hét to, “Triệu Binh, ? Bị thứ gì cắn? Nhanh—nhanh lên , bác sĩ đội! Bác sĩ đội!”