Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 173: Luận Công Ban Thưởng

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:05
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều then chốt nhất là, nếu như cô và lão Cổ thể cùng gia nhập đội vệ sinh, hai cũng thể chiếu cố lẫn . Rất nhiều lúc, chữa bệnh bằng Đông y cần phụ tá, hai họ thể hỗ trợ trợ thủ, lúc rảnh rỗi cùng thảo luận đơn thuốc, cùng hái t.h.u.ố.c sắc thuốc, gặp chuyện thì còn ca, bạn đồng hành bao giờ cũng hơn là chiến đấu đơn độc.

Chuyện thể nóng vội, tìm thời cơ.

Chỉ là cô ngờ thời cơ đến nhanh như .

Đến ngày thứ năm Tống Vân tới quân khu tỉnh Xuyên chữa trị cho Ngô lão, Hứa sư trưởng rút chút thời gian tới bệnh viện thăm Ngô lão, thấy các triệu chứng miệng méo mắt lệch của Ngô lão khỏi hơn phân nửa, chuyện cũng rõ ràng hơn , khi hỏi thăm mới cảm giác tê liệt cũng đang giảm bớt, tay chân thể một động tác đơn giản, Hứa sư trưởng vui mừng đến mắt đẫm lệ.

Từ khi Ngô lão trúng phong đối mặt với nguy cơ liệt giường, ngay cả chuyện cũng rõ ràng, lòng ông như luôn đè nặng bởi tảng đá lớn, nghẹn thở đến cực điểm. Một công thần của quốc gia như Ngô lão, một quân nhân vinh quang cống hiến cả đời cho đất nước và nhân dân, đến tuổi già hưởng chút phúc nào, sống những ngày tháng mấy danh giá như , khiến ông vô cùng đau lòng.

May mắn , dù lúc đối mặt với lựa chọn do dự, nhưng cuối cùng ông đưa quyết định đúng đắn, đưa Tống Vân đến quân khu tỉnh Xuyên là lựa chọn chính xác nhất mà ông từng .

Đối mặt với ánh mắt tán thưởng ơn của Hứa sư trưởng, Tống Vân mỉm : “Thưa Hứa sư trưởng, Ngô lão thể hồi phục như hiện tại chỉ do một em nỗ lực, đại phu Cổ cũng đóng góp nhiều, nếu ông , nhiều việc thể thành.”

Còn nhiều việc là những việc gì, đương nhiên cô sẽ chi tiết.

Hứa sư trưởng liếc lão Cổ, thầm nghĩ: tên lão già xem vẫn với tiểu Tống về quan hệ của hai bọn họ, tiểu Tống đang tranh công cho lão già đây.

Lão Cổ cũng ngờ Tống Vân đột nhiên chuyện , nhất thời phản ứng kịp.

Hứa sư trưởng đáp: “Đương nhiên , hai đều công.”

Tống Vân nhân cơ luôn: “Luận công ban thưởng thì cần, nhưng liệu em thể đề xuất với ngài một yêu cầu ?”

Hứa sư trưởng: ...... Không , bốn chữ ‘luận công ban thưởng’ bao giờ ?

“Cô .” Hứa sư trưởng Tống Vân, trong lòng cô bé đang tính toán gì.

Tống Vân kéo lão Cổ , nghiêm túc với Hứa sư trưởng: “Thưa Hứa sư trưởng, chúng em chính thức đề nghị gia nhập đội vệ sinh quân khu, kính mong sư trưởng phê chuẩn.”

Hứa sư trưởng ngạc nhiên, Tống Vân, lão Cổ đang xúc động.

“Ông thật sự gia nhập đội vệ sinh quân khu?” Hứa sư trưởng hỏi lão Cổ.

Lão Cổ vội gật đầu: “ từ lâu là gia nhập đội vệ sinh quân khu, chỉ là ngài chịu phê chuẩn, khiến ngày ngày ở phòng vệ sinh chịu cái khí uất của con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó.”

Hứa sư trưởng xoa xoa mũi: “Cái đó... Khương Tân cách chức , phòng vệ sinh sẽ bác sĩ mới ca với ông.”

Lão Cổ vội : “Vậy cũng đến phòng vệ sinh nữa, chỉ đến đội vệ sinh quân khu.”

Hứa sư trưởng trừng mắt : “Tiểu Tống , lẽ nào ông cũng ? Đội vệ sinh quân khu bình thường thì việc gì, nhưng chỉ cần nhiệm vụ đặc biệt, bác sĩ quân y trong đội theo nhiệm vụ, bộ xương già của ông nhiệm vụ? Đi kéo lùi c.h.ế.t đây?”

Tống Vân vội : “Làm nhiệm vụ em, em thể nhiệm vụ, lão Cổ sẽ ở hậu phương, giúp việc bào chế t.h.u.ố.c và cao là .”

Sợ Hứa sư trưởng đồng ý, Tống Vân : “Bào chế t.h.u.ố.c và cao tốn thời gian, nếu những việc đều do một em , e rằng em sẽ bận cả ngày khỏi cửa nổi.”

Hứa sư trưởng trầm ngâm cân nhắc, trả lời ngay.

Ngô lão giường bệnh lên tiếng: “Cho .”

Hứa sư trưởng Ngô lão: “Ngài cũng tán thành?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-173-luan-cong-ban-thuong.html.]

Ngô lão gật đầu: “Y thuật của , cao dán bào chế hiệu quả cũng , nếu chiến sĩ trong quân đội thể dùng cao dán do bào chế, đó là điều may mắn lớn.”

Có Ngô lão lên tiếng, Hứa sư trưởng do dự nữa, lập tức đồng ý đơn xin gia nhập đội của hai , khi việc điều trị cho Ngô lão kết thúc, họ thể đến báo danh.

Theo tình trạng của Ngô lão dần cải thiện, châm cứu từ một ngày một đổi thành ba ngày một , những ngày cần châm cứu, Ngô lão cũng cần điều trị gì khác, chỉ cần tập luyện đúng giờ đúng lượng là , Tống Vân và lão Cổ cuối cùng cũng hai ngày nghỉ.

“Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, cô định núi?” Lão Cổ hỏi.

Tống Vân gật đầu: “Ngày mai em thủ tục chuyển trường cho em trai, chỉ hôm nay là thời gian núi xem, nếu ông việc khác, cho em địa điểm, em tự cũng .”

Lão Cổ vứt bỏ d.ư.ợ.c liệu trong tay, vỗ vỗ bụi tay: “Vừa lâu cũng núi, cùng cô , nhưng hiện giờ thời tiết lạnh, nhiều loại thảo d.ư.ợ.c đều còn, cô chuẩn tinh thần đấy.”

Tống Vân : “Không , chỉ là xem, nhận đường thôi.”

Dù thời tiết lạnh, nhưng mùa đông ở tỉnh Xuyên đất đóng băng, cây cối trong núi phần lớn vẫn xanh, vẫn còn ít thảo d.ư.ợ.c chịu rét sống dai.

Hơn nữa, dù hái thảo dược, cô cũng thể nhân cơ hội kiếm chút tệ, thế nào cũng lỗ.

Một già một trẻ sớm đeo sọt lưng rời khỏi khu gia thuộc.

Vân Vũ

Gần khu gia thuộc ngọn núi nhỏ, lão Cổ thường rảnh là đến đó dạo, cũng kiếm ít thảo dược, nhưng Tống Vân hứng thú với loại núi nhỏ như , thế là lão Cổ dẫn cô bến xe đón chuyến xe tuyến, đến Tây Tần Sơn cách khu gia thuộc hơn ba mươi dặm.

Hai đợi xe ở trạm xe, đợi một lúc thì gặp quen.

Triệu Lan Hoa xách một túi lớn, bên trong đựng gì, căng phồng.

Tống Vân liếc thu tầm mắt, cũng ý định chào hỏi, tiếp tục chuyện với lão Cổ.

Triệu Lan Hoa thấy Tống Vân, nhướng mày, cạnh Tống Vân, chờ cô chào hỏi , đợi mãi thấy Tống Vân lên tiếng, trong lòng khó chịu, cố ý ho một tiếng thật to để gây sự chú ý.

Tống Vân cứ giả vờ như thấy.

Lúc xe tuyến đến, Tống Vân và lão Cổ lên xe, hai thẳng đến chỗ trống cuối xe xuống, đặt sọt chân.

Triệu Lan Hoa chuyện với Tống Vân, nên cũng theo phía xuống, ngay mặt Tống Vân, ánh mắt hai còn chạm , nhưng Tống Vân cứ thèm đáp lời, khiến bà tức điên, thầm nghĩ khi kết hôn với Kiến Nghiệp, nhất định sẽ dạy cho cô bài học về cách tôn trọng lớn.

Triệu Lan Hoa nén giận, gượng ép nở nụ , sang Tống Vân : “Thật là Tiểu Vân ? Lúc nãy cô mấy , cứ tưởng nhầm .”

Tống Vân thèm đáp, cứ giả vờ như thấy.

Triệu Lan Hoa tiếp tục: “Trước Kiến Nghiệp cô đến quân khu, còn tin, ngờ là thật, cô thật đến quân khu bác sĩ quân y ?”

“Hai con dâu đ.á.n.h thương, đều là do em chữa trị, bà xem?”

Nụ mặt Triệu Lan Hoa tắt lịm, ngay lập tức cảm nhận xung quanh ít ánh mắt tò mò đổ dồn về phía .

Triệu Lan Hoa trợn mắt: “Cô năng thế nào hả? Còn chút lễ phép nào ? Gia giáo nhà họ Tống các cô thật gì, Tống Trân Trân như quỷ, thấy cô cũng chẳng hơn gì.”

Tống Vân lạnh lùng khịt mũi: “Lần mặt bà con dâu đ.á.n.h sưng vếu như đầu heo, em còn nhận là bà, giờ hết sưng , da mặt vẻ thô hơn , nhớ tiếp tục bôi thuốc, thì da mặt sẽ ngày càng thô, đến lúc đó đừng trở nên cứng như da heo.”

 

Loading...