Trình Yến thấy cô sắp xếp, cũng thêm nữa, chuyển đề tài tán gẫu vài câu. Đến nơi, cô kinh ngạc đến mức thốt nên lời: "Em thuê chính là căn nhà ?"
Tống Vân xách đồ bước sân, : "Chị thấy thế nào, khá rộng đúng ? Nhìn bây giờ vẻ đổ nát, nhưng khi dọn dẹp sẽ khác hẳn."
Trình Yến đám cỏ dại um tùm trong sân, căn nhà xiêu vẹo, một lúc mới lên tiếng: "Em lừa ? Căn nhà thể ở , với chị nó—"
Cô ngập ngừng hết.
Tống Vân cô gì: "Có treo cổ trong ? Không , em sợ chuyện đó."
Trình Yến nuốt nước bọt: "Vậy sửa căn nhà tốn bao nhiêu tiền?" Mấy gian nhà lớn như , chắc chắn tốn kém lắm, cô tri thức thanh niên đúng là ngốc nghếch mà tiền nhiều.
"Khoảng hơn một trăm."
Trình Yến xong lắc đầu: "Số tiền đó đủ xây nhà mới ở đây , đáng chút nào."
Tống Vân thở dài: "Em cũng là đáng, nhưng chúng là ngoài, dù xây nhà mới cũng đất. Đất thổ cư trong thôn thể phân cho chúng dùng."
Nghe cũng lý, chỉ là tốn kém quá.
thấy Tống Vân mấy đau lòng vì tiền, Trình Yến cũng thêm nữa. Người điều kiện, ở một chút cũng là chuyện bình thường.
Giúp Tống Vân mang hành lý nhà kho phía , Trình Yến cáo từ về.
Trình Yến , hai chị em liền bắt tay dọn dẹp. Họ cẩn thận quét dọn và lau chùi nhà kho, đến khi trời sụp tối mới xong.
"Cô Tống tri thức ở đây ?" Một giọng nữ mảnh mai vang lên bên ngoài.
Tống Vân bỏ khăn lau bước , thấy một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, dáng thanh tú, da ngăm, đôi mắt phượng tò mò cô.
" là Tống Vân, cô tìm ?"
Cô gái véo vạt áo, giọng càng nhỏ hơn, nếu Tống Vân thính tai thì khó mà rõ: "Ba bảo đến mời cô về nhà ăn cơm."
Tống Vân hiểu : "Ba em là đội trưởng Lưu ?"
Cô gái gật đầu: "Vâng."
Tống Vân đáp: "Được, em đợi chút, chị lấy đồ xong ngay." Nói nhà kho.
Tống Vân lấy từ túi đồ hai gói bánh mua ở Bắc Kinh, một gói bánh đậu xanh, một gói bánh hoa quế. Đây là đặc sản Bắc Kinh, hương vị ngon.
Ngoài bánh, cô còn lấy một bao "Đại Tiền Môn" mua để biếu, tổng cộng mua bảy bao, dùng hết cả phiếu t.h.u.ố.c lá, đều cất trong hệ thống gian, lúc lấy lúc Tống Tử Dịch để ý.
Tử Dịch rõ cô mua gì ở Bắc Kinh, thấy cô lấy cả bao t.h.u.ố.c lá cũng thấy lạ.
Hai gói bánh cùng một bao t.h.u.ố.c lá là lễ vật hậu hĩnh, dù ở Bắc Kinh cũng giá trị, huống chi là nơi .
Tống Vân tìm một túi vải mấy nổi bật, bỏ đồ dẫn Tống Tử Dịch ngoài, khóa cửa nhà kho, theo cô gái đến nhà đội trưởng Lưu.
"Đây là em trai chị, Tống Tử Dịch. Em tên là gì?" Tống Vân bắt chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-17-em-bi-lua-roi-phai-khong.html.]
Cô gái liếc Tống Vân vội cúi xuống, giọng nhỏ nhẹ: "Em tên Lưu Phương Phương."
"Chị thấy em còn nhỏ, vẫn học chứ?" Tống Vân hỏi.
Lưu Phương Phương lắc đầu: "Không đậu cấp ba, nên nghỉ ."
"Vậy ngày thường em công điểm ?"
Lưu Phương Phương gật đầu: "Dạ , nhưng thể lực em yếu, việc nặng, chỉ thể cắt cỏ heo, trồng đậu, mấy việc nhẹ thôi."
Tống Vân liếc ngọn núi phía đông, hỏi tiếp: "Vậy em thường cắt cỏ heo ở ?"
Lưu Phương Phương chỉ núi Hắc Mã: "Em thường cắt chân núi, bên sông Thanh Hà, đôi khi cũng trong núi."
Tống Vân chân thành Lưu Phương Phương: "Vậy ngày mai em thể dẫn chị cắt cỏ heo ?"
" cắt cỏ heo công điểm thấp, với công việc của các chị tri thức đều do tiểu đội trưởng sắp xếp." Lưu Phương Phương cùng Tống tri thức, cô như tiên nữ, chuyện dễ , như mấy tri thức khác xem bằng nửa con mắt.
Tống Vân : "Ba em là đại đội trưởng, lát nữa chị sẽ với ông ."
Từ khu nhà hoang đến nhà đội trưởng Lưu mất năm phút bộ. Hai trò chuyện suốt quãng đường, dần thiết hơn. Lưu Phương Phương chuyện to hơn, còn e dè như . Vừa cổng nhà họ Lưu, cô liền chạy nhà lớn: "Ba, , cô Tống tri thức đến !"
Đội trưởng Lưu và con trai đang chuyện trong nhà lớn liền dậy. Chưa kịp cửa thấy Tống Vân dắt Tống Tử Dịch bước .
Tống Vân vẻ mặt áy náy: "Thật xin , bận dọn dẹp quên mất thời gian, để chờ lâu, còn bảo Phương Phương gọi. Đáng lẽ nên đến sớm hơn."
Đội trưởng Lưu vẫy tay : "Không , chúng cũng về."
Lưu Hồng Binh lưng đội trưởng Lưu đờ đẫn cô gái tươi như hoa mặt, tim đập nhanh như nhảy khỏi cổ họng. Cô Tống tri thức hơn cả diễn viên điện ảnh, nhất là khi , như đóa hoa nở rộ, mãi chán.
Đội trưởng Lưu nhận sự khác thường của con trai, kéo tay nó một cái giới thiệu: "Đây là con trai thứ hai của , Lưu Hồng Binh, ở trạm nông cơ xã, hôm nay nghỉ ở nhà."
Tống Vân gật đầu với Lưu Hồng Binh: "Chào đồng chí Lưu, là Tống Vân, đây là em trai , Tống Tử Dịch."
Lưu Hồng Binh vốn tự tin gan , giờ đối mặt với Tống Vân bỗng thành lắp: "Tống... Tống tri... thức, chào... chị, em... em là Lưu... Lưu Hồng Binh."
Đội trưởng Lưu mặt thằng con ngốc, đẩy nó một cái: "Vào bếp giúp bưng thức ăn ."
Mặt Lưu Hồng Binh đỏ như đ.í.t khỉ, tự nó cũng ngờ lắp mặt Tống tri thức. Bình thường nó thế ! Thật mất mặt quá, chỉ chui xuống đất. Được lệnh bếp như cứu mạng, nhưng kịp bước thì siêng năng hiền hậu của nó bưng thức ăn .
Vân Vũ
"Ôi, đây hẳn là cô Tống tri thức , quá, như tiên nữ báo ." Vương Cúc Bình đặt đĩa trứng chiên hẹ thơm phức lên bàn, chỗ Tống Vân, lấy từ túi hai quả trứng luộc nhét tay hai chị em: "Ăn tạm trứng , còn hai món nữa, lát nữa sẽ xong. Nhà quê gì ngon đãi khách, ăn tạm ."
Tống Vân vội đưa túi vải cho bà: "Bác đừng khách sáo, trứng là thứ quý, dù ở thành phố cũng . Chút quà nhỏ cháu mang từ Bắc Kinh về, mời bác dùng thử."
Vương Cúc Bình từ chối vài , đành nhận lấy, tưởng chỉ là đồ hộp gì đó nên nghĩ nhiều: "Cứ gọi là bác Vương, thích những cô gái trắng trẻo xinh như cháu lắm, gì hiểu cứ đến hỏi bác."
Tống Vân đáp, trong lòng cũng quý phụ nữ chân thành .
Vương Cúc Bình mang túi vải bếp, tạm để lên bàn nhỏ đựng chén đĩa. Con dâu lớn đang đun lửa thấy liền chạy đến mở túi xem.