Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 162: Quy củ là chết, người là sống

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:29:27
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân còn kịp lên tiếng, lão Cổ nhanh miệng c.h.ử.i xéo , "Chó điên nào thế? Ồ, là con dâu họ Đinh đ.á.n.h bà thương tật ? Sao? Ở nhà sủa đủ, chạy đến cổng khu nhà ở mà sủa nữa ? Mắc bệnh ch.ó dại hả? Vậy thì toi đời , bệnh ch.ó dại thần tiên cũng chữa , cô đợi c.h.ế.t ."

Tống Trân Trân tức đến run , cô chỉ thẳng Tống Vân mắng, "Cô đúng là ghê thật, ngay cả ông lão cũng buông tha, đàn ông nào cô cũng—"

Chưa kịp để những lời cùng của Tống Trân Trân thốt , "bát" một cái tát nặng nề vụt mặt Tống Trân Trân, khiến đầu cô vẹo hẳn , cũng khiến những lời lẽ bẩn thỉu sắp thốt chặn .

"Miệng mồm sạch sẽ chút, nếu ngại tay dính chút máu, xé toang miệng cô ." Nói xong vụt thêm một cái tát nữa Tống Trân Trân, như hai bên má mới đối xứng chứ.

Tống Trân Trân còn kịp hồn từ cái tát đầu tiên, nhận thêm cái tát thứ hai, thì tỉnh táo, cô điên cuồng lao Tống Vân, Tống Vân né tránh sang một bên, Tống Trân Trân lao hụt, ngã sấp xuống đất, thật là t.h.ả.m hại.

"Tống Trân Trân, cô đang cái trò gì thế?" Giọng giận dữ của Đinh Kiến Nghiệp vang lên từ phía xa.

Tống Vân lưng với Đinh Kiến Nghiệp, thấy tiếng liền nhịn đảo mắt, với lão Cổ bên cạnh, "Chúng thôi."

Lão Cổ Tống Vân gặp Đinh Kiến Nghiệp, lập tức gật đầu, cùng Tống Vân sánh bước về phía khu nhà cấp bốn.

"Đinh Kiến Nghiệp là đại đội trưởng ? Sao đủ tư cách đưa gia quyến theo quân?" Khi xa Tống Trân Trân, Tống Vân hỏi lão Cổ.

Lão Cổ , "Giờ là phó doanh trưởng , mới thăng. Chuyện theo quân thì, quân đội tuy quy định, nhưng quy củ là c.h.ế.t, là sống, tổng sẽ một tình huống đặc biệt cần phá lệ cần chiếu cố, bà vợ của Đinh Kiến Nghiệp lợi hại lắm, suất theo quân là do cô tự ăn vạ giở trò đòi sống đòi c.h.ế.t giành giật mà , ngay cả chỗ ở trong khu nhà gia quyến cũng là do cô liều mất mặt mà đòi , ở bên khu nhà lầu, một căn hộ nhỏ năm mươi mét vuông."

Lão Cổ ngoái đầu , thấy Đinh Kiến Nghiệp đến chỗ Tống Trân Trân, nhưng đỡ Tống Trân Trân dậy, mà chằm chằm bóng lưng Tống Vân.

"Cô và bọn họ chuyện gì thế?" Lão Cổ vốn dò hỏi chuyện riêng tư, nhưng ông thật sự quá tò mò.

Tống Vân kể một cách đơn giản mối quan hệ giữa cô và Tống Trân Trân cùng Đinh Kiến Nghiệp, tóm là thứ kịch bản dở dở .

Lão Cổ xong lắc lắc đầu lè lưỡi, " “Đinh Kiến Nghiệp chỉ đầu óc vấn đề, mà mắt cũng mù luôn . Bỏ hôn ước với cô như thế, cưới cái loại như Tống Trân Trân, chậc chậc" Lão Cổ thật thể hiểu nổi.

Tống Vân , "Con , xu hướng lợi tránh hại là bản tính. Lúc đó đột nhiên phận mới, từ con của công nhân bình thường thành con gái nhà tư bản, sợ vướng cũng là chuyện bình thường, coi như là chia tay trong hòa bình, xảy chuyện gì vui." Ít nhất thì cô nghĩ . " và Tống Trân Trân vẫn xứng đôi, hy vọng họ ở bên cả đời, vĩnh viễn chia lìa."

Đây là lời chân thành của cô, hai bọn họ chẳng đứa nào gì, nhất là nên khóa chặt với , đừng hại khác nữa.

Lão Cổ thấy lý, mà phụ họa, " . Loại như Đinh Kiến Nghiệp xứng với cô, chúng tìm cũng tìm loại như doanh trưởng Tề."

Tống Vân liếc lão Cổ, "Ông nhận của Tề Mặc Nam cái gì?"

Lão Cổ lập tức phủ nhận, "Không , tuyệt đối ." Lát về nhớ cất chai rượu Mao Đài , tuyệt đối thể để cho cô bé Vân phát hiện.

Hai ngang qua hợp tác xã mua bán, Tống Vân mua ít đồ, hôm nay nhóm bếp nấu cơm, trong bếp vẫn còn thiếu một thứ mua đủ.

"Vậy về thu d.ư.ợ.c liệu đang phơi, thu xong sẽ qua giúp cô cùng nấu cơm." Lão Cổ .

Trên đường về, hai , lão Cổ sẽ ăn cơm ở bên Tống Vân, đỡ phiền phức nhóm bếp nấu nướng một , cô nấu gì thì nấu, thêm chút lượng, thêm đôi đũa mà thôi.

Hai chia tay ở cửa hợp tác xã mua bán, Tống Vân một bước trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-162-quy-cu-la-chet-nguoi-la-song.html.]

Hôm nay Tống Vân về sớm, bây giờ mới bốn giờ mười lăm, thuộc dạng sớm muộn, tan ca, cũng ít ai mua sắm ở hợp tác xã giờ .

, bây giờ trong hợp tác xã mua bán, chỉ mỗi Tống Vân là khách hàng.

"Bác sĩ Tống!" Chị Tô vốn đang đan áo len, ngẩng mặt lên thấy Tống Vân bước , vội vứt áo len xuống, từ quầy, nhiệt tình như thể hai là bạn quen nhiều năm.

Tống Vân nở nụ đúng mực với chị Tô, "Chị Tô, phiền chị ."

Chị Tô nhất loạt khoác tay Tống Vân, "Em gì thế, chị chỉ mong em ngày nào cũng đến, gọi là phiền chứ. Em mua gì? Chị giúp em chọn, đảm bảo đồ nhất."

Tống Vân cảm thấy chị Tô nhiệt tình quá, mặt cô vẫn , khéo léo rút tay , "Hôm qua quên mua dầu và đường, bát đũa cũng cần lấy một ít, lò đất, nồi đất, nồi đất nung những thứ ?" Ngoài nấu canh, còn sắc thuốc.

Chị Tô là tinh ranh, sự xa cách của Tống Vân, nụ mặt giảm, "Có , chị dẫn em lấy."

Lần lấy , lấy ít đồ, chị Tô nhiệt tình giúp đóng gói.

"Đồ đạc thế ít nhỉ, chị đến nhà dì chị một chuyến, tiện thể giúp em mang luôn."

Vân Vũ

Tống Vân cần, cô tự mang , nhưng chị Tô chịu, xách một xâu bát sứ buông tay, Tống Vân thể gì, đành để chị mang hộ.

Chị Tô suốt đường chuyện với Tống Vân, cũng là dò hỏi, thăm dò cảnh gia đình cô.

Tống Vân chọn những gì thể , đại loại như bố và em trai đều ở nông thôn tỉnh Hắc, lát nữa sẽ đón em trai đến đây học, bố công việc, ở quê sống bằng công điểm, gánh nặng gia đình đều dồn lên một cô.

Những lời kỳ thực sai, cô cũng dối.

Quả nhiên, khi Tống Vân xong những điều , sự nhiệt tình của chị Tô giảm rõ ràng một nửa, nụ mặt cũng nhạt dần.

Về , còn lười thèm chuyện với Tống Vân nữa, cũng giúp cô mang bát sứ đến tận cửa nhà, viện cớ đau bụng, đặt đồ xuống bỏ .

Tống Vân thầm , dành một ngón tay, xách xâu bát sứ về.

Ban đầu Tống Vân chị Tô tiếp cận cô là để gì, cho đến khi chị bắt đầu dò hỏi gia thế cô, còn nhắc đến một em trai kết hôn, cô liền hiểu .

Một bên khác, chị Tô chạy đến nhà dì, dượng là đoàn trưởng của đoàn một, chị thể hợp tác xã mua bán trong khu nhà gia quyến việc, cũng là nhờ sức của dượng, lúc đó ít quân nhân phu nhân trong khu nhà gia quyến ý kiến, đến mua đồ còn móc ngoéo chị một thời gian, dượng lập công, chuyện mới dần ai nhắc đến nữa.

Dì Tôn Ngọc Trúc thấy cháu gái sân, chào, "Tô Tình đến , mau đây ăn táo, Kiến Bình mang về từ trong thành phố đấy, ngọt lắm."

Tô Tình mắt sáng rỡ, nhanh bước đến bên bể nước xổm xuống, giúp Tôn Ngọc Trúc cùng rửa táo, quả nào quả nấy to, đỏ, thơm, cô chảy cả nước miếng.

"Hôm nay cháu về sớm thế?" Tôn Ngọc Trúc hỏi.

Tô Tình thở dài, kể chuyện cô để ý một cô gái, giới thiệu cho em trai Tô Hạo, nhưng kết quả mới gia cảnh cô gái thật sự , đành bỏ dở giữa đường bỏ chạy, nhưng nhắc đến cô gái đó chính là bác sĩ Tống mới đến khu nhà gia quyến hôm qua, để tránh dì gặp Tống Vân nghĩ ngợi khó xử.

 

Loading...