Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 161: Tôi Dựa Vào Cái Gì Mà Phải Đi Hạ Hương
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:29:26
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân lấy một cuốn sổ tay, vẽ một sơ đồ huyệt vị đơn giản.
Người cảnh vệ hiểu, nhưng lão Cổ hiểu .
Tống Vân bắt đầu giải thích tỉ mỉ cho lão Cổ về phương pháp châm cứu huyệt mạch mà cô lập cho Ngô lão.
Lão Cổ hành nghề y cả đời, thuật châm cứu cũng là sở trường của ông, Tống Vân chỉ giảng một , ông hiểu nguyên lý trong đó, cảm thấy vô cùng thấm thía.
“Nghe em một đoạn hội thoại, còn hơn mười năm sách, bộ phương pháp châm cứu của em, giống như một cái rìu mở núi, c.h.é.m bổ cái đầu gỗ mít của , những chỗ vướng mắc đây mãi nghĩ thông, giờ đều thông suốt cả .”
Người cảnh vệ thấy phép so sánh của lão Cổ, bật , “Vậy thì ông nên là đả thông nhâm đốc nhị mạch chứ, gì ai tự nhận là đầu gỗ mít chứ.”
Tống Vân cũng , “Nếu cái đầu của ông là gỗ mít, thì chính là gỗ lim.”
Vài câu đùa xong, Tống Vân bắt đầu thực hiện châm cứu đầu tiên.
Lão Cổ bên cạnh chăm chú chớp mắt, trong lòng thầm cảm thán, thủ pháp , độ chính xác , cô luyện tập mấy chục năm cũng tin.
Người cảnh vệ tuy là ngoại đạo, nhưng mấy ngày nay cũng xem lão Cổ châm cứu cho Ngô thủ trưởng, thủ pháp châm cứu cũng vô cùng điêu luyện, nhưng so với Tống Vân mắt, vẫn chút chênh lệch, trách Hứa sư trưởng vất vả khó nhọc đến để đưa từ tỉnh Hắc Long Giang về.
Kết thúc châm cứu, Tống Vân xoa bóp cho Ngô lão.
Xoa bóp cô cố ý dạy lão Cổ, là giấu nghề, mà là khi xoa bóp cô cần truyền chân khí nội nguyên, giúp khơi thông các kinh mạch tắc nghẽn tê liệt.
Lão Cổ bên cạnh chăm chỉ học hỏi.
Là một bác sĩ đông y, là một lão bác sĩ đông y, châm cứu xoa bóp đều là những môn bắt buộc học, ông đương nhiên cũng hiểu, thủ pháp của Tống Vân cô đang xoa bóp gân nào, ghi nhớ các bước xoa bóp của cô, sợ nhớ nổi, còn lấy sổ tay ghi chép .
Xoa bóp xong, trán và đầu mũi Tống Vân lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn tay lau, với Ngô lão, “Ngài thử cử động tay chân xem.”
Tay chân của Ngô lão vốn dĩ thể cử động, chỉ là cảm giác khá tê liệt, thể tự chủ bình thường, lúc ông cảm thấy rõ ràng sự tê liệt cơ thể giảm bớt, khi giơ tay lên thể thực hiện một động tác co duỗi ngón tay đơn giản.
Người cảnh vệ thấy vô cùng kinh ngạc, mới chỉ châm cứu đầu tiên, hiệu quả thấy rõ ngay lập tức như , nếu châm cứu nhiều nữa, liệu thể xuống giường ?
Ngô lão cũng vô cùng vui mừng, cảm ơn Tống Vân một cách rõ ràng.
Tiếp theo còn châm cứu mặt, Tống Vân sợ ông đủ sức, lấy nửa lọ dinh dưỡng cấp thấp còn dư đó, khi rót nước cho Ngô lão lén đổ một ít ca nước của Ngô lão.
Người cảnh vệ vội vàng đón lấy ly nước Tống Vân đưa, cho Ngô lão uống một ít.
Ngô lão vốn vẻ mệt mỏi, khi uống nước xong tinh thần minh mẫn khá hơn nhiều.
Buổi châm cứu mặt tiếp theo mất một giờ, khi châm cứu xong, các triệu chứng mắt xếch miệng méo mặt Ngô lão chuyển biến rõ rệt, chỉ là chuyện vẫn rõ ràng.
Tống Vân với Ngô lão, “Ngài đừng nóng vội, châm cứu thêm hai nữa triệu chứng rõ của ngài sẽ thuyên giảm.” Lúc đó nhiều luyện nhiều, dám khôi phục như đây, nhưng tám phần là thể khôi phục .
Lúc , Hứa sư trưởng vội vã chạy tới, thể thấy là tranh thủ thời gian rảnh mà tới, thấy Tống Vân ông vui mừng, “Đồng chí Tống, rốt cuộc cũng mong cô tới .”
Tống Vân cũng vui, “Hứa sư trưởng, cảm ơn ngài.”
Hứa sư trưởng cô đang cảm ơn về chuyện gì, vẫy tay, “Không cần cảm ơn, tình hình cha cô điều tra qua, vấn đề thực lớn lắm, chỉ là hiện tại tiện vận hành, chỉ thể tạm thời để họ tiếp tục ở thôn Thanh Hà, nếu chính sách nới lỏng, giúp họ phục hồi danh dự thì vấn đề nên lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-161-toi-dua-vao-cai-gi-ma-phai-di-ha-huong.html.]
Tống Vân vui mừng trong lòng, cúi chào Hứa sư trưởng, “Cảm ơn, cảm ơn ngài.”
Hứa sư trưởng , “Vì nhân tài như cô, gì cũng đáng. , Ngô lão thế nào ?”
Tống Vân kể tình hình của Ngô lão, Hứa sư trưởng cũng tận mắt thấy sự đổi của Ngô lão, vô cùng vui mừng, “Tốt, lắm! Có cô ở đây, yên tâm .”
Trước khi Hứa sư trưởng rời , Tống Vân đặc biệt xin Hứa sư trưởng cho lão Cổ ở , rằng một phương pháp điều trị cần sự hợp tác của hai , bên cô thể thiếu lão Cổ.
Hứa sư trưởng thể leo lên vị trí sư trưởng, gì chuyện hiểu, hai một cái, “Được, từ nay về hai hãy cùng phụ trách điều trị cho lão thủ trưởng Ngô.”
Tại phòng y tế khu gia thuộc quân khu, Khương Tân đang gục mặt xuống bàn ngủ, mấy ngày nay vì lão Cổ điều đến bệnh viện quân khu chăm sóc lão thủ trưởng Ngô, cô buổi sáng đến phòng y tế việc 8 giờ, tối 8 giờ mới tan ca, rằng bình thường cô 9 giờ rưỡi thậm chí 10 giờ mới đến , tối 6 giờ tan ca , khiến cô mấy ngày nay ngủ đủ, buồn ngủ c.h.ế.t , cũng lão già họ Cổ c.h.ế.t tiệt khi nào mới về tiếp ca.
Điện thoại trong phòng y tế đột nhiên reo lên, đ.á.n.h thức Khương Tân đang ngủ mê mệt.
Nghe xong điện thoại, Khương Tân cả chút nào, tức giận đến mức suýt nữa đập máy điện thoại, may mà còn chút lý trí, nhưng nhiều, cô lập tức gọi điện đến văn phòng của cha - Khương lữ trưởng.
Nghe điện thoại là cảnh vệ của cha.
“ tìm ba , bảo ba máy.”
Vân Vũ
Cảnh vệ giọng điệu của Khương Tân thấy đau đầu, nhưng cũng dám gì, lập tức gọi Khương lữ trưởng đang hút t.h.u.ố.c bên ngoài .
Khương lữ trưởng cũng đau đầu với cô con gái , cách nào với cô , “Tiểu Tân, tìm ba việc gì?”
Khương Tân trong điện thoại xả một tràng, đủ loại oán trách, “Con quan tâm, ca ai thích thì , dù con cũng nữa.”
Khương lữ trưởng xoa sống mũi, “Theo chính sách, nếu con , thì hạ hương, con nghĩ kỹ ?”
“Dựa cái gì? dựa cái gì mà hạ hương? Ba là lữ trưởng, là chủ nhiệm bệnh viện, nhà chúng thiếu ăn thiếu mặc, dựa cái gì hạ hương?”
“Dựa việc con là Hoa Quốc, dựa việc con đất Hoa Quốc, thì tuân thủ chính sách của Hoa Quốc, đừng ba chỉ là lữ trưởng, dù ba là quân trưởng, con hạ hương thì vẫn .” Khương lữ trưởng nghiêm khắc .
Khương Tân ăn bài của ông , trực tiếp cúp máy, gọi điện đến bệnh viện quân khu tìm than .
Kỳ chủ nhiệm vốn nuông chiều cô con gái , thấy lời than của con gái, lòng mềm yếu thể chịu nổi, lập tức nghĩ cách cho con gái, điều một bác sĩ thực tập từ bệnh viện quân khu đến phòng y tế khu gia thuộc đổi ca với con gái, như con gái thể nhàn hạ hơn, đến mức thường xuyên nữa.
Tống Vân Khương Tân gây chuyện gì, buổi chiều cô cùng lão Cổ về khu gia thuộc, khu gia thuộc gặp Tống Trân Trân vẻ mặt vội vã từ bên ngoài trở về.
Tống Trân Trân lúc đầu tưởng nhầm, gần mới phát hiện nhầm, chính là Tống Vân.
“Cô đến đây gì? Rốt cuộc cô gì?” Tống Trân Trân kích động.
Tống Vân nhíu mày Tống Trân Trân khuôn mặt tiều tụy, khuôn mặt vốn giờ vì tiều tụy càng già nhiều, cạnh Tống Vân, giống cùng trang lứa.
“Cút sang một bên, đừng đến trêu chọc .” Tống Vân lạnh giọng .
Tống Trân Trân chịu tránh , mắt rời chằm chằm Tống Vân mặt hoa da phấn, cố gắng kiềm chế xung động cào nát khuôn mặt , cô nghiến răng : “ nữa, và Kiến Nghiệp kết hôn , chúng là quân hôn, nếu cô dám quấy rối Kiến Nghiệp phá hoại quân hôn, nhất định sẽ cho cô tù.”