Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 132: Một Chút Lòng Thương Cũng Không Có
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:25:15
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người phụ nữ thấy Tống Vân đang bóc trứng gà, cũng nuốt nước bọt ực một tiếng, do dự nên mở miệng .
Nhìn thấy quả trứng gà trong tay Tống Vân sắp bóc xong, rốt cuộc cô cũng hạ quyết tâm, đến mặt Tống Vân, đầy vẻ hiển nhiên mà mở miệng, “Đồng chí, nhà Kim Bảo tuổi còn nhỏ thể chất yếu, đúng lúc cần bổ sung dinh dưỡng—”
Tống Vân như thể thấy, căn bản đợi phụ nữ hết lời, trực tiếp c.ắ.n một miếng quả trứng bóc xong, nguội nhưng vẫn thể nuốt .
Kim Bảo thấy quả trứng gà mà ăn miệng khác, gấp gáp gào oà lên.
Mặt phụ nữ tối sầm, “Đồng chí điều như , nhà Kim Bảo thể chất yếu, cần trứng gà để bồi bổ cơ thể, đồng chí thể nhường quả trứng gà cho đứa trẻ ăn? Thật là đạo đức chút nào.”
Tống Vân cảm thấy khẩu vị cũng trở nên kém , đang định mở miệng, thì một giọng nữ vang lên, “ , chỉ là một quả trứng gà thôi, cần so đo như ? Nhìn đứa trẻ thành dạng gì , một chút lòng thương cũng .”
Tống Vân liếc , thấy là một cô gái trẻ từ giường bước xuống, hơn hai mươi tuổi, nhan sắc bình thường, nhưng cô mặc một chiếc áo khoác hợp thời trang, tóc búi nửa đầu, cài trâm ngọc trai, da trắng nõn, một cái là con nhà gia thế khá giả trong thành phố. Cũng thôi, nhà khá giả thì cũng toa giường .
Chỉ là Tống Vân tò mò, cặp con tham lam dù là ăn mặc phong cách hành xử đều giống loại gia cảnh ưu tú, thì thế nào họ toa giường chứ.
Tống Vân cô gái trẻ ăn mặc thời trang, ngẩng cằm lên dùng lỗ mũi , toát lên vẻ tự tôn của thành phố, “Đồng chí đúng, đúng là lòng thương chút nào, nhưng ý của đồng chí, đồng chí lòng thương, cách ăn mặc của đồng chí, hẳn là thiếu tiền, phía toa ăn chỉ trứng gà mà còn cả thịt rau, đồng chí lòng thương như , chi bằng mua cho đứa trẻ tham ăn ít món ngon thịt ngon, đỡ để đứa trẻ lóc ồn ào.”
Hai con Tống Vân , lập tức ánh mắt đổ dồn cô gái thời trang, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Cô gái đẩy lên cao, tức giận : “Chẳng chỉ là trứng gà và thịt rau thôi ? Loại nghèo kiết xác như cô ăn nổi mà tưởng rằng khác cũng ăn nổi?” Nói hai con đang mong ngóng, “Hai đợi đấy, mua ngay đây.”
Cô gái cầm hộp cơm bước lớn khỏi toa giường , hướng về phía toa ăn.
Tống Vân khẽ mỉm , tiếp tục bóc quả trứng còn .
Kim Bảo bụng đói, miệng thèm, thấy Tống Vân bóc trứng gà ăn, la hét đòi ăn trứng gà.
Người phụ nữ quấy rầy cách nào, đang định mở miệng với Tống Vân, Tống Vân trực tiếp nhét quả trứng miệng, căn bản cho cô cơ hội mở miệng, đó cầm ca sứ lấy nước nóng, liếc cũng liếc hai con .
Anh thanh niên ở giường giữa vốn định lấy trứng gà luộc mang theo ăn, nhưng nghĩ đến cặp con ở , lặng lẽ rút tay về, thôi thì ăn bánh bao .
Không lâu , cô gái trẻ mua trứng gà và thịt rau ở toa ăn trở về, thấy Tống Vân ở đó, miệng cô càng nhếch cao.
Việc giúp cặp con , vì cô thực sự thương hại họ, mà chỉ là thấy Tống Vân thuận mắt, mặc đồ bình thường nhưng xinh như .
Tại chứ?
Tại khuôn mặt đó mọc như ?
Tại bản rõ ràng xuất sắc mặt, nhưng một khuôn mặt tầm thường?
Tức c.h.ế.t !
Cô đặt hai hộp cơm lên bàn nhỏ cạnh cửa sổ, cũng mở , nghĩ rằng đợi rửa tay xong về ăn mới mở.
ngay lúc cô rời rửa tay, hai con nhanh chóng mở hộp cơm của cô , bên trong ba quả trứng ốp la và một suất thịt kho tàu, hộp cơm còn đựng ba cái bánh bao.
Kim Bảo lập tức thò tay bốc thịt kho tàu ăn, mặc kệ bàn tay bẩn thỉu đến mức nào.
Một suất thịt kho tàu vốn dĩ mấy miếng, hai con ăn sạch sẽ trong nháy mắt, tiếp đến là trứng ốp la, Kim Bảo ăn hai quả, Kim Bảo ăn một quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-132-mot-chut-long-thuong-cung-khong-co.html.]
Ba cái bánh bao trong hộp cơm đương nhiên cũng buông tha, Kim Bảo một tay cầm một cái, Kim Bảo lấy một cái, hai con ăn ngon lành, nghĩ đến việc để một miếng cho mua cơm.
Thao tác của hai , bất kỳ ai thấy xung quanh đều nhịn lắc đầu.
Vân Vũ
Khi Phùng Kiều Kiều từ nhà vệ sinh trở về, thấy là hai chiếc hộp cơm trống rỗng, cặp con đang dùng bánh bao cạo dầu trong hộp cơm, ăn ngon lành lắm.
“Hai cái gì ?” Phùng Kiều Kiều tức giận, giọng điệu the thé.
Kim Bảo và Kim Bảo giật nảy .
Mẹ Kim Bảo , thấy là cô , lập tức , “Chị em , thịt chị mua thơm thật đấy, ngon quá! Chỉ là phần ít quá, thể mua thêm cho Kim Bảo nhà một suất nữa ? Nó tuổi còn nhỏ, thiếu dinh dưỡng, vẫn no .”
Phùng Kiều Kiều hình mập mạp của thằng bé, cái miệng nhờn mỡ, cái bánh bao đầy vết tay đen trong tay nó, thật tức ghê tởm.
Đây gọi là thể chất yếu? Đây gọi là no? Ợ cũng lên .
“Hai ? Hai dựa cái gì mà ăn cơm của ? Có đồng ý ?” Mặc dù mua phần cho hai con , nhưng chủ nhân cô còn động đũa, họ tư cách tự ý ăn, Phùng Kiều Kiều lạnh mặt trách móc.
Mẹ Kim Bảo vẻ mặt bất mãn, “Chị gì thế? Vừa nãy tự chị sẽ toa ăn mua trứng gà và thịt cho chúng ? Đây chẳng là đồ chị mua cho chúng ?”
Phùng Kiều Kiều nghẹn lời, đúng là cô câu đó.
“Vậy thì hai cũng thể nhân lúc ở đây mà ăn hết đồ ăn, ăn gì?”
Mẹ Kim Bảo nhăn mặt, “Ý chị là trong chút đồ ăn còn phần của chị? Vậy thì chị cũng kiết xác quá, mua chút đấy thôi, còn no.” Nói xong liền ợ một tiếng, nhưng cô thấy ngại.
Phùng Kiều Kiều là đối thủ của loại vô liêm sỉ như Kim Bảo, nhanh chóng thua trận, tức giận đến mặt trắng bệch, còn cảm thấy ngon miệng nữa, trực tiếp thu hộp cơm trèo lên giường ngủ một giấc u ám.
Những hành khách xung quanh cũng đều ưa cặp con , nhưng ai dám lên tiếng, ai dính cặp con .
Phùng Kiều Kiều chính là tấm gương sống.
Cứ chờ đấy, chuyện vẫn kết thúc.
Khi Tống Vân trở về, phát hiện khí trong toa xe chút kỳ lạ, nhưng cô để ý, liếc cũng liếc hai con đầy mỡ miệng ở giường , trực tiếp trở về giường giữa của .
Đến trưa, Tống Vân đói lắm, nên định toa ăn nữa, lấy cá rán và thịt khô nhai để ăn qua bữa.
Kim Bảo ngửi thấy mùi thịt, la hét đòi ăn thịt, bụng đói.
Mẹ Kim Bảo thể lấy đồ ăn từ Tống Vân, những hành khách ở giường khác lúc đều im lặng giả vờ ngủ, dám nhúc nhích, sợ cặp con để mắt tới.
Mẹ Kim Bảo quanh một lượt, ánh mắt dừng ở Phùng Kiều Kiều giường .
Trực tiếp trèo lên thang sắt, giơ tay vỗ bắp chân của Phùng Kiều Kiều, khiến Phùng Kiều Kiều hét lên một tiếng.
Thấy là Kim Bảo ở giường , gã đàn ông bẩn thỉu chiếm tiện nghi, Phùng Kiều Kiều vỗ ngực, tức giận : “Bà gì ? Có bệnh ?”
Mẹ Kim Bảo như thấy vẻ tức giận mặt Phùng Kiều Kiều, tự : “Trưa đấy, bà vẫn mua cơm, Kim Bảo nhà đói .”