Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 111: Ứng viên cháu dâu lý tưởng nhất
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:24:55
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tống Vân trở về sân nhà họ Tống, Dương Lệ Phần vẫn tan ca, Tử Dịch cũng tan học. Cô vội vàng lấy từ ô lưu trữ một lượng thịt hoẵng tương đương với một con, hai ba mươi cân, còn tạm thời cất trong ô lưu trữ để dùng dần.
Cô cắt hai cân thịt hoẵng để ăn tối, phần còn đem ướp muối, một trong hai con gà rừng cũng đem ướp, con còn dùng để hầm nấm.
Cô phân loại thảo d.ư.ợ.c cho nong phơi, chuyển Tử Ngưu Nha từ ống tre sang một chậu gốm cỡ , đó đặt chậu gốm trồng Tử Ngưu Nha lên nóc nhà kho củi. Để tránh ai đó va hoặc ăn nhầm thứ thể gây c.h.ế.t , cô cần rõ tình hình của Tử Ngưu Nha với Lệ Phần và Tử Dịch khi họ về.
Khi Dương Lệ Phần tan ca về, trong sân nhà họ Tống tỏa hương thơm vô cùng hấp dẫn, Tử Dịch cũng chạy ùa về, cùng Lệ Phần lượt bước cổng.
“Lệ Phần, chị em món gì ngon thế?”
Dương Lệ Phần lắc đầu, “Không nữa, chiều nay cô núi, chắc là kiếm thứ gì đó.”
Tống Tử Dịch chị gái hôm nay núi, mắt sáng rỡ, vứt cặp sách lên bàn trong nhà chính, nhanh như thỏ chạy thẳng sân , “Chị! Chị! Hôm nay chị săn gì thế?”
Tống Tử Dịch gọi chạy bếp, ngay lập tức thấy thịt ướp muối và một con gà rừng trong chậu gốm lớn, “Nhìn giống thịt lợn rừng.”
Tống Vân đang đổ xì dầu nồi, xong xuôi cầm vá nhanh chóng đảo đều miếng thịt hoẵng trong nồi càng lúc càng hấp dẫn, “Em đoán xem.”
Tống Tử Dịch đoán , bé hầu như từng thấy mấy loài thú hoang, cũng rõ núi quanh đây những thứ gì, quen thuộc nhất chỉ là gà rừng, thỏ rừng và lợn rừng.
Dương Lệ Phần bước bếp, liếc thịt ướp trong chậu, tò mò hỏi: “Đây là thịt hoẵng ? Trước đây ở Bắc Kinh em từng ăn một , nhà em kiếm , mang cho nhà em hai cân.”
Tống Vân gật đầu, “ , là hoẵng đấy, hôm nay may mắn săn một con. Sợ mang nguyên con xuống núi dân làng thấy, đến lúc đó chúng chẳng chia mấy miếng, nên chị trực tiếp xẻ thịt nó trong núi, chỉ mang chỗ thịt về, còn đầu, chân, xương chị lấy, mấy thứ đó cũng ngon, chị lười mang.”
Dương Lệ Phần vui mừng, “Nhiều thịt thế , còn cả mấy con gà khô thỏ khô , mùa đông chắc chắn sẽ no đủ.”
Không chỉ no đủ, mà còn thể sống vô cùng thoải mái.
“Đừng đó, mau xem nồi gà rừng hầm nấm bếp ngoài , cho muối , em xem cho thêm .”
Dương Lệ Phần vội rửa tay , Tử Dịch giúp thêm củi cho hai cái bếp.
Ngoài hai món thịt, Tống Vân còn hấp ba xửng bánh bao, mỗi xửng hai mươi cái, họ giữ hai mươi cái, bốn mươi cái còn tối nay sẽ mang đến nhà lợn.
Ở nhà lợn nấu ăn tiện lắm, thiếu thốn đủ thứ, cũng tiện sắm sửa nhiều, khó giấu, lúc nào đó bọn họ lên cơn điên xông lục soát.
Bình thường, ngoài việc mang đồ ăn nấu sẵn đến, Tống Vân chỉ mang thêm mì sợi khô, gạo trắng, gạo lứt... loại dễ nấu cháo.
Các món thịt và bánh bao hầu như đều do cô cung cấp.
Ba ăn bữa tối thơm phức, đợi đến lúc thích hợp, Tống Vân liền dẫn Tử Dịch đến Dương Pha.
Hôm nay sớm, Tống Hạo bọn họ vẫn ăn tối, cụ Tề và cụ Mạc cũng ở đó, bếp lớn phía đang nấu cháo, thấy Tống Vân đến, cụ Mạc vội dập lửa trong bếp, cháo thể để sáng mai ăn cũng , ăn đồ Tống Vân mang đến , thơm c.h.ế.t .
Tống Vân lấy bát gốm cỡ lớn trong túi lưới , trong bát chất đầy thịt, màu sắc và hương thơm đều vô cùng hấp dẫn, thôi thấy nuốt nước miếng.
“Đây là thịt gì thế?” Bạch Thanh Hà hỏi.
“Thịt hoẵng đấy, hôm nay con gặp trong núi, may mắn săn một con, vị cũng tạm , mau thử .”
Tống Vân lấy một cái bát gốm nhỏ hơn, gắp mỗi loại thịt hoẵng và thịt gà rừng một ít, đầy hơn nửa bát, lấy hai cái bánh bao, đưa cho Tử Dịch, “Mang cho bác Trường thử .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-111-ung-vien-chau-dau-ly-tuong-nhat.html.]
Tử Dịch bưng bát , cụ Tề và cụ Mạc xuống bên chiếc bàn nhỏ, cầm đũa gắp thịt hoẵng cho miệng.
Cụ Tề gật đầu, “ là thịt hoẵng, đây từng ăn vài , nhưng hương vị bằng cháu .”
Cụ Mạc ăn liền mấy miếng thịt mới lên tiếng, “Con bé chút bản lĩnh đấy nhỉ, ngay cả hoẵng cũng săn . Hoẵng tuy ngu, phản ứng chậm, nhưng chạy nhanh, cháu săn nó thế nào?”
Tống Vân , “Cháu may mắn thôi, dùng đá ném nó, chắc trúng chỗ hiểm nên nó c.h.ế.t ngay.”
Cụ Mạc tin mấy lời dối đó, dùng đá ném bừa mà g.i.ế.c một con hoẵng năm sáu mươi cân? Dù là thằng Tề Mặc Nam lực điền , e cũng chứ?
cụ Mạc hỏi tiếp nữa, con bé thì thôi, ai mà chẳng chút bí mật.
Sau bữa ăn, cụ Tề hỏi thăm xem Tề Mặc Nam gửi thư về .
Tống Vân lắc đầu, “Chưa ạ. Hay để ngày mai cháu đến bưu điện gọi điện về đơn vị hỏi thử xem ?”
Cụ Tề do dự, “Tiện ?”
Tống Vân , “Tiện mà, ngày mai cháu vốn định đến trấn.”
Cụ Tề mới gật đầu, “Được, cháu gọi điện hỏi xem tình hình thế nào.”
Kỳ thực, với tư cách là một lão binh, cụ Tề cũng thế , nhưng cụ thực sự lo lắng cho thằng cháu bướng bỉnh đó, sợ nó vì cứu lão già như cụ, vì lập chiến công, mà liều mạng nhiệm vụ nguy hiểm.
Trước khi rời , Tống Vân bắt mạch cho từng , xác nhận cơ thể họ đều vấn đề gì, mới yên tâm rời Dương Pha cùng Tử Dịch.
Cụ Tề và cụ Mạc ở cửa lều theo bóng lưng một lớn một nhỏ dần xa, cụ Tề lẩm bẩm, “Không thằng khốn Mặc Nam phúc đó .”
Cụ Mạc liếc cụ Tề, cũng lẩm bẩm, “Tiểu Lục nhà năm nay tròn hai mươi, cũng hợp với Tiểu Vân đấy.”
Cụ Tề tuy lớn tuổi nhưng tai vẫn còn thính lắm, lời lẩm bẩm nhỏ của cụ Mạc cụ rõ mồn một, lập tức trợn mắt, “Cái tính nết mềm yếu như bánh bao của thằng Tiểu Lục nhà ngươi, xứng với Tiểu Vân ? Đang mơ giữa ban ngày ?”
Cụ Mạc phục, “Ai bảo Tiểu Lục nhà là bánh bao? Trước đây do còn nhỏ hiểu chuyện ? Bây giờ khác .”
Cụ Tề khẩy, lười tranh cãi với lão già , Tiểu Lục nhà họ Mạc căn bản thể là đối thủ của Mặc Nam, Tiểu Vân tuyệt đối ưa loại bánh bao mềm yếu đó, chỉ đàn ông thực thụ như Mặc Nam mới xứng với Tiểu Vân.
Tống Vân hề trở thành ứng viên cháu dâu lý tưởng nhất trong lòng hai vị lão nhân, về sân nhỏ, rửa ráy xong thì phòng, như thường lệ luyện công ngủ.
Sáng hôm , Dương Lệ Phần xin nghỉ, Tống Vân cũng treo biển nghỉ bên ngoài phòng khám, rõ hướng với đội trưởng Lưu, chiều sẽ về.
Sắp xếp xong những việc , Tống Vân đạp xe chở Dương Lệ Phần và Tử Dịch rời làng Thanh Hà.
Dương Lệ Phần ở yên , Tử Dịch thanh ngang phía , chỉ cần cúi đầu xuống một chút, nếu sẽ ảnh hưởng tầm của Tống Vân.
Bọn trẻ trong làng học thấy Tử Dịch chiếc xe đạp mới tinh, ghen tị chịu nổi, đuổi theo chiếc xe đạp chạy một quãng, đến khi thực sự chạy nổi mới dừng .
Vân Vũ
Tống Vân tiễn Tử Dịch trường xong lập tức rời , đợi tiếng chuông lớp vang lên, cô khóa xe để ở cổng trường, với bác gác cổng một tiếng trường tìm hiệu trưởng Vương.