Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 108: Hết Khổ Đến Sướng

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:23:44
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôn Tiểu Khê và thôn Thanh Hà vốn dĩ cách xa lắm, thêm nữa từ thôn Tiểu Khê tới tìm Tống Vân chữa bệnh, nên chẳng mấy chốc Tống Vân kết cục của gia đình Tôn Hữu Vượng.

Tôn Đại Giang về thôn Tiểu Khê một chuyến, đ.á.n.h Tôn Đại Hải và Tôn Đại Long một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t, đập phá sạch sẽ tất cả những thứ thể đập trong nhà, ngay cả nồi và giường sưởi cũng đập nát, mái nhà cũng thủng một lỗ lớn. Nếu như đốt nhà phạm pháp, cũng châm một que lửa thiêu rụi nơi cho sạch sẽ, trút cơn giận dữ, ném mấy lời từ nay về đoạn tuyệt quan hệ rời khỏi thôn Tiểu Khê, đồng thời chuyển hộ khẩu của Lý Phụng Cầm và hai đứa con , dự định đưa Lý Phụng Cầm và hai đứa con theo quân.

Khi Tống Vân kết thúc buổi khám bệnh buổi sáng, trưa về đến sân nhà họ Tống cùng Dương Lệ Phần, từ xa thấy Tôn Đại Giang và Lý Phụng Cầm dắt theo hai đứa con, xách theo lớn nhỏ đợi ở cửa.

Tống Vân bước nhanh vài bước, tiến lên hỏi: “Mọi việc đều giải quyết xong xuôi ?”

Sắc mặt Lý Phụng Cầm rõ ràng hơn nhiều, mặt nở nụ , trong mắt ánh sáng, thấy Tống Vân liền kìm mà đỏ mắt, “Tri thức thanh niên Tống, dẫn chồng đến cảm ơn cô.”

Dương Lệ Phần lấy chìa khóa mở cửa, “Vào trong chuyện.”

Một đoàn bước nhà khách, Dương Lệ Phần rót nước, Tống Vân mời , tự phòng lấy ít kẹo trái cây và bánh ga tô cho lũ trẻ ăn.

Hai đứa trẻ từ lúc sinh đến giờ, từng ăn kẹo trái cây và bánh ga tô, mà mắt cứ dán , thèm nhỏ dãi, nhưng cũng dám trực tiếp với tay lấy, vội lấy mắt cha .

Tôn Đại Giang xoa đầu lũ trẻ, “Ăn , cảm ơn.”

Hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn cảm ơn , mới với tay lấy, cũng lấy nhiều, mỗi đứa lấy một cái kẹo trái cây, một cái bánh ga tô, vui vẻ một bên ăn.

Dương Lệ Phần xách bình nước nóng tới, rót nước nóng cho mấy , liếc Lý Phụng Cầm vài cái, : “Nhìn sắc mặt hơn nhiều đó, lúc hai trai cô đưa cô tới đây, lúc đó Tiểu Vân còn về, trong thôn đều dáng vẻ của cô lúc đó chắc chắn sống nổi, cũng sợ hết hồn.”

Vân Vũ

Lý Phụng Cầm nghiêm túc gật đầu, “Bản cũng tưởng là sống nổi, là do tri thức thanh niên Tống y thuật cao minh, cứu mạng .”

Tống Vân khoát tay, “Đừng , cũng là do cô vận may , mệnh lớn, chỉ là thuận tay giúp thôi, về nhớ điều dưỡng cho cơ thể.”

Tôn Đại Giang trịnh trọng cảm ơn Tống Vân, và để địa chỉ đơn vị của , rằng ân tình của cô sẽ khắc cốt ghi tâm, chỉ cần cô cần, chỉ cần thể , nhất định sẽ .

Tuy rằng bác sĩ chân đất ở đây là công việc của cô, , công điểm do đội sản xuất cấp, cô mong đợi báo đáp gì khác, nhưng nếu ơn và báo đáp, vui cho .

Loại trọng nghĩa như , cô đương nhiên kết giao.

Trò chuyện một lúc khá lâu, Tôn Đại Giang xin cáo từ, dự định hôm nay sẽ đưa vợ con rời khỏi huyện Liên, trở về đơn vị.

Sau khi Tôn Đại Giang rời , Tống Vân xem qua những thứ Tôn Đại Giang mang tới, năm cân gạo, ba cân mì, một cân bánh đào tô, hai hộp đồ hộp.

Xem như là lễ hậu .

Hai chị em cảm khái một phen, Lý Phụng Cầm rốt cuộc cũng hết khổ đến sướng, những ngày tháng đều sẽ là những ngày tháng .

Cất đồ xong, Tống Vân lấy địa chỉ Tôn Đại Giang để khi xem, , nhịn , thế giới thật lớn, hóa Tôn Đại Giang và Tề Mặc Nam cùng một quân khu.

Tôn Đại Giang hiện giờ là phó doanh trưởng, Tề Mặc Nam là chính doanh trưởng, cùng một doanh ?

Cũng Tề Mặc Nam hiện giờ thế nào , nhiệm vụ thuận lợi , lão gia tử họ Tề nhớ lắm, dạo cũng gầy , may mà vẫn còn tinh thần, chỉ mong Tề Mặc Nam sớm gửi thư về báo bình an, thì lão gia tử cứ ưu tư phiền muộn lâu dài, đối với cơ thể cũng lợi.

Thoắt cái hơn nửa tháng Chín, thời tiết càng lúc càng lạnh, ban ngày dù ánh nắng mặt trời cũng mặc áo khoác dày, may mà quần áo đều chuẩn , bên đó chuồng trâu cũng đến nỗi rét, dạo Tống Vân sống cũng khá thoải mái, cho đến ngày hai mươi hai tháng Chín, một nam một nữ dắt theo một thanh niên chống nạng bước phòng khám của Tống Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-108-het-kho-den-suong.html.]

Tâm tình ban đầu của Tống Vân, khi thấy khuôn mặt của thanh niên đó, trong chớp mắt tiêu tan còn dấu vết.

Cô nhớ khuôn mặt , Trần Lương Tài, thầy giáo Trần ở trường tiểu học công xã.

Trên đùi Tử Dịch, vết bầm tím đó vẫn tan biến, thể thấy lúc đó tên khốn dùng lực lớn thế nào để đá một đứa trẻ.

“Cô là tri thức thanh niên Tống đúng ?” Người đàn ông trung niên đeo kính lên tiếng.

Tống Vân gật đầu, “, các vị ai là khám bệnh?”

Người đàn ông trung niên : “Đã sớm danh tri thức thanh niên Tống, hôm nay mới là đầu gặp, giới thiệu , họ Trần, việc ở công xã, đây là con trai , Trần Lương Tài, giáo viên ở trường tiểu học công xã, đây là vợ , Trương Tú Mai, việc ở bưu điện thị trấn.”

Tống Vân mặt biểu cảm , và hề lộ ánh mắt ngưỡng mộ xu nịnh như trong tưởng tượng của bí thư Trần.

Bình thường khi bí thư Trần giới thiệu công việc của cả nhà với , ai mà ghen tị, ai mà xu nịnh họ?

Tống Vân lặng lẽ xong phần giới thiệu của bí thư Trần, bình thản : “Ừ, ai khám bệnh?”

Nụ mặt bí thư Trần cứng , vội chỉ con trai Trần Lương Tài, “Con trai , cháu khám chân.”

Trương Tú Mai một bên luôn nhíu chặt mày, bà vốn đồng ý đưa con trai đến chỗ nông thôn như thế tìm bác sĩ chân đất nào đó khám chân cho con trai, tới nơi thấy vẻ bần hàn đơn sơ của phòng khám, thêm đó tri thức thanh niên Tống trẻ dáng gì, bà càng hài lòng, chỉ lập tức đưa con trai rời .

Tống Vân liếc chân vẫn băng bó của Trần Lương Tài, “Chân ?”

Bí thư Trần định mở miệng, Trương Tú Mai chen ngang, “Thôi , chúng vẫn nên đưa Lương Tài thành phố, đến chỗ như thế thể khám cái gì chứ? Hoàn lãng phí thời gian.”

Tống Vân cúi đầu, che giấu sự châm biếm trong mắt, “Đã chữa, mời các vị tự tiện.”

Trần Lương Tài chịu , phịch xuống ghế, mắt chằm chằm Tống Vân, ánh mắt nóng bỏng, “ nhất định cô chữa.” Giá mà Tống Vân xinh như , sớm tới .

Tống Vân đặt bút xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc qua một vòng ba nhà , “Rốt cuộc là chữa chữa, thể một câu chắc chắn ?”

Thái độ của Tống Vân khiến bí thư Trần ít nhiều hài lòng, dù ông phận bí thư công xã của , nhưng ông việc ở công xã, chẳng lẽ cô nên lời ngon ngọt nâng đỡ họ ?

“Làm phiền cô xem giúp.” Sắc mặt bí thư Trần cũng nhạt dần, trong lòng nghĩ nếu lão Mãnh luôn bên tai ông y thuật của Tống Vân thế nào, ông mang theo tâm lý thử xem mà đưa con trai tới, chỗ chắc chắn ông sẽ tới.

Tống Vân động, hỏi Trần Lương Tài: “Chân ?”

Trần Lương Tài tình trạng chân của , giấu việc bệnh viện chân thể què.

Tống Vân xong, trực tiếp lắc đầu, “Loại chấn thương chân chữa .”

Bí thư Trần nhíu mày, “ một loại cao dán, chữa chân gãy hiệu quả, chân của Lưu Đại Toàn ở thôn Thanh Hà do cô chữa khỏi ? Nghe thể xuống đất vài bước .”

 

Loading...