Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-11-10 20:29:44
Lượt xem: 33
Trước kia Triệu Ngọc Thục chưa bao giờ hỏi thăm chuyện quê quán của ông ta, chỉ cho rằng vợ của ông ta là một người phụ nữ nông thôn bình thường, bà ta ngồi xuống ghế, xụ mặt hỏi: “Chuyện cô vợ kia của cậu rốt cuộc là thế nào? Cậu cẩn thận nói rõ cho tôi nghe đi.”
“Tôi nhớ lúc trước khi gặp được cô ta, đầu cô ta bị thương mất trí nhớ, không nhớ rõ mình là ai, cũng quên mất chuyện quá khứ, tôi thấy cô ta cô đơn một người rất đáng thương, cho nên mới dẫn cô ta về nhà.” Bạch Kiến Nhân cúi đầu trả lời.
Triệu Ngọc Thục nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc lâu, cũng không giống như là tin tưởng lời ông ta nói, nhưng con mụ vô dụng Tần Mộng Lan lại tin, lập tức nổi điên ngay.
“Con nhỏ đê tiện này đúng là vong ơn phụ nghĩa, anh cứu mạng nó, còn cho nó có chỗ ăn chỗ ở, hiện tại nó đã khôi phục ký ức, không biết mang ơn đội nghĩa thì thôi, còn dám đến kiếm chuyện với anh, em sẽ cho nó biết kết cục của lòng tham không đáy là gì.”
“Nó chỉ là ngứa đòn thôi, chờ sau này anh sẽ dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.”
Bạch Kiến Nhân cũng phụ họa theo lời bà ta, đối mặt với bà ta lại đổi sang vẻ mặt dịu dàng: “Mộng Lan, em đừng giận, cơ thể của em còn chưa khỏi hẳn nữa, đừng tức giận ảnh hưởng đến vết thương, không đáng vì loại người này mà tức giận làm mình bị thương.”
Ông ta rất biết cách dỗ phụ nữ, cũng đã biết rõ tính cách của Tần Mộng Lan, đầu óc bà ta rất đơn giản, rất dễ dụ, chỉ cần chiều theo ý của bà ta, thỉnh thoảng lại nói mấy lời quan tâm, như vậy là có thể dỗ cho bà ta vui tươi hớn hở.
Bạch Linh Lung ở bên cạnh nhìn muốn buồn nôn, một tên khốn nạn chó đẻ, một đứa đê tiện, thật đúng là xứng đôi nhất trên đời, thật sự hi vọng hai người bọn họ vĩnh viễn khóa c.h.ế.t ở bên nhau, đừng đi ra ngoài tai họa những người khác nữa.
“Cậu muốn làm như thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-98.html.]
Ngay từ đầu Triệu Ngọc Thục còn cho rằng muốn đuổi hai mẹ con dân quê kia đi sẽ rất dễ dàng, nhưng hiện tại lại phát hiện nếu không xử lý tốt, chỉ e trong nhà bọn họ sẽ chọc phải rất nhiều phiền phức khác.
“Dì Triệu, hiện tại đang là thời khắc quan trọng, không thể công khai làm gì bọn họ được, con điên Bạch Linh Lung suốt ngày cứ nổi điên đi đánh người, hiện tại nó đã làm lớn chuyện đến mức ai ở trong bệnh viện đều đã biết tin, hiện tại nếu làm gì hai người bọn họ, chỉ sẽ rước thêm phiền phức cho mình mà thôi.”
“Tôi tính tạm thời nhịn trước, thỏa mãn điều kiện của cô ta, đuổi hai mẹ con bọn họ đi trước, tôi và Mộng Lan đi đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ. So với hai mẹ con đê tiện kia thì danh tiếng của Mộng Lan và nhà họ Tần mới là quan trọng nhất, chúng ta xử lý chuyện quan trọng trước đã.”
“Chờ cô ta xuất viện, chúng ta lại ra tay xử lý sau, đến lúc đó để hai người bọn họ yên lặng c.h.ế.t đi, bọn họ lấy cái gì của tôi thì đều phải trả lại cả vốn lẫn lời.”
Thấy ông ta đã có kế hoạch rồi, Triệu Ngọc Thục lạnh nhạt đứng lên: “Vậy cứ làm như những gì cậu nói đi, cô ta muốn gặp Mộng Lan, còn bắt Mộng Lan giáp mặt xin lỗi, tôi đi cùng với cậu, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc thì lá gan của cô ta to đến mức nào.”
Có mẹ làm chỗ dựa, gương mặt xấu xí của Tần Mộng Lan lộ ra vẻ kiêu căng, nâng cao cằm lên giống như một con công kiêu ngạo: “Đi thôi, con cũng muốn gặp con mụ quê mùa kia, muốn con xin lỗi đó hả, không có cửa đâu, nó quỳ xuống xin lỗi, xin con tha thứ thì còn tạm được.”
Nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta, Bạch Linh Lung lại nhịn không được muốn đánh bà ta một trận, lúc này cô còn đang hối hận vì tối hôm trước cô đánh nhẹ quá, lúc đó lẽ ra nên đánh bà ta tàn phế luôn mới được.
“Không cần gấp, đừng sốt ruột, lần sau tôi sẽ cho bà trải nghiệm thử cảm giác nhất trượng hồng (1).”
(1) là hình thức trừng phạt phổ biến nhất trong hậu cung thời cổ đại, nghe êm tai nhưng cực tàn nhẫn.