Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 898
Cập nhật lúc: 2024-11-25 01:04:30
Lượt xem: 2
“Tôi nghe nói mẹ của em đã qua đời, lúc trước bà ấy còn khá khỏe mạnh, tại sao lại đi sớm như thế?” Lúc trước Thôi Trí Viễn cũng đã hỏi em gái, nhưng mà bà ấy cũng không biết rõ.
Nhắc đến người mẹ đã mất sớm, cảm xúc của Cung Vãn Đường cũng có chút suy sút: “Trận cháy ở nhà họ Cung năm xưa không phải là ngoài ý muốn, là có người cố ý phóng hỏa hành, cụ thể thế nào tôi không muốn nói, mẹ tôi qua đời trong trận cháy đó.”
“Xin lỗi, nhắc đến chuyện buồn của các em.”
Lúc đó khi phát sinh hỏa hoạn, Thôi Trí Viễn chạy đến đó ngay, khi đó toàn bộ nhà họ Cung đều bị bao phủ trong lửa lớn, cháy suốt một ngày, mọi phòng ốc đều bị thiêu rụi, lúc đó ông ấy đã cảm thấy trận cháy này rất quái dị rồi, không giống như trận cháy ngoài ý muốn chút nào.
Hiện tại xem ra trận cháy đó còn có bí mật khác, nó cũng mang đến đau thương vô cùng to lớn cho gia đình của bọn họ.
“Không có gì, chuyện đã lâu rồi.” Cung Vãn Đường cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Thấy bầu không khí có chút nặng nề, Cung Bồng Trạch đứng lên nói chuyện, chỉ vào một món trong tầm tay của Thôi Trí Viễn nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn tôm viên.”
“Tiểu Bồng, ông ngoại gắp cho con.”
Thôi Trí Viễn đứng dậy, gắp một viên cho cậu bé, lại hỏi hai anh em còn lại: “Sơ Minh, A Khiếu, hai đứa có muốn ăn không?”
Hai anh em đều gật đầu.
Thôi Trí Viễn lại gắp cho bọn họ, cũng gắp một viên cho Cung Linh Lung, tiếp tục trò chuyện với cô: “Linh Lung, nghe nói con mở một nhà máy kẹo đúng không? Việc làm ăn thế nào rồi?”
“Mời vừa khai trương được mười ngày, cũng còn tạm được.”
“Cha có thể đến tham quan không?” Thôi Trí Viễn muốn tiếp xúc hiểu biết cô nhiều hơn.
Cung Linh Lung không từ chối, gật đầu đồng ý: “Được chứ.”
Cô đồng ý, Thôi Trí Viễn vô cùng vui vẻ: “Vậy chúng ta hẹn thời gian gì thì được?”
“Tùy ông, ngày nào tôi đều sẽ đến nhà máy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-898.html.]
“Nhà máy ở trong thành phố hay vùng ngoại ô.”
“Ở vùng ngoại ô.”
Cung Linh Lung nghĩ bên kia không có xe buýt, hỏi ông ấy: “Ông đang ở đâu? Sáng nào tôi cũng sẽ lái xe qua đó, có thể chở ông đi cùng”
“Cha ở khách sạn Văn Hoa, chúng ta hẹn vào sáng mai có được không?”
“Được thôi.” Cung Linh Lung gật đầu: “Bảy giờ sáng mai tôi sẽ đến cửa khách sạn đón ông.”
“Được.”
Con gái không phản cảm và bài xích ông ấy, đồng ý nói chuyện và tiếp xúc với ông ấy, mọi lo lắng trước đó trong lòng Thôi Trí Viễn đều tan biến thành mây khói, lúc này trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng cực kỳ chờ mong vào cuộc hẹn riêng ngày mai với cô.
Thấy bọn họ ở chung hòa thuận như thế, Thôi Lan Chi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, để hai cha con bọn họ nói chuyện gia tăng thêm tình cảm, bà ấy cũng lễ phép trò chuyện với mấy người Cung Thành Tuấn, không ngó lơ khách khứa.
Bữa cơm này hòa thuận hơn trong tưởng tượng rất nhiều, không có ai nhắc đến chuyện khó chịu, đúng như những gì Thôi Trí Viễn đã hứa trước đó, chỉ là gặp mặt trò chuyện thôi.
Lúc trước Hàn Tế và Cung Thành Tuấn cũng không nói gì, sau đó uống vài ly rượu Thôi Trí Viễn lại chủ động bắt chuyện với bọn họ, bọn họ nể mặt hai mẹ con Cung Vãn Đường, cũng không làm lơ không cho ông ấy mặt mũi, cùng nhau trò chuyện một ít đề tài mà mấy người đàn ông bọn họ đều có hứng thú.
Năng lực cá nhân của Thôi Trí Viễn thật sự là miễn bàn, tri thức uyên bác và có rất nhiều kinh nghiệm trải đời, chỉ số thông minh lại cao, nếu không nhắc đến những gút mắt trong quá khứ thì ông ấy là một người rất có nhân cách mị lực, rất đáng để làm quen.
Cơm nước xong, ở trong phòng bao trò chuyện gần một tiếng đồng hồ, chủ yếu đều là Thôi Trí Viễn đang nói đến một ít tình hình phát triển ở nước ngoài, nhắc đến các phương diện từ quân sự, chính trị đến thương nghiệp.
Mãi đến tám giờ, nhân viên phục vụ nhà hàng gõ cửa nhắc nhở sắp đến giờ đóng cửa, lúc này bọn họ mới đứng dậy rời đi.
Nhìn theo hai chiếc xe rời đi, Thôi Trí Viễn nhìn về phía chân trời, nhìn bầu trời sao lộng lẫy, nở nụ cười nhẹ nhàng thoải mái nhất trong suốt hai mươi năm qua.
“Lan Chi, anh đưa ba mẹ con em về trước.”
Hiện tại trời đã tối, tuy rằng trên đường vẫn còn người đi lại, nhưng Thôi Trí Viễn lại không yên tâm để ba mẹ con bọn họ đi đường đêm, tính toán đưa bọn họ về nhà rồi lại về khách sạn sau.