Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 882
Cập nhật lúc: 2024-11-25 07:55:25
Lượt xem: 9
Thôi Văn Đống gật đầu hỏi thêm: “Chú hai, bây giờ chú đi luôn sao?”
“Chờ thêm một chút nữa, chú còn có việc phải làm, khoảng mười giờ sẽ qua đó.” Thôi Trí Viễn dự tính đi đến bệnh viện trước.
Thôi Văn Đống không hỏi quá nhiều, gật đầu nói: “Được rồi, chú hai, con dọn dẹp sạp hàng xong sẽ quay về báo cho ông bà nội trước một tiếng, bọn con ở trong nhà chờ chú đến.”
Thôi Trí Viễn khẽ gật đầu, nói một ít chuyện nhà với anh ta: “Hiện tại trong nhà toàn dựa vào con buôn bán sống qua ngày sao?”
“Cũng không khác gì mấy.”
Khóe môi Thôi Văn Đống có chút cứng lại, mỗi tháng anh ta đều sẽ cho gia đình ba mươi đồng làm chi phí sinh hoạt thường ngày, Phán Nhi cũng sẽ cho năm đồng, chỉ cần ông bà nội không mua thuốc hoặc nhập viện thì miễn cưỡng cũng đủ sống.
Anh ta biết trong tay ông bà nội còn có một số tiền không nhỏ, nhưng bọn họ lại chưa từng lấy ra ngoài dùng, có lẽ là muốn đợi anh của anh ta và chú ba ra tù lại chia của.
Thôi Trí Viễn cũng không hỏi thêm những chuyện khác, hơi gật đầu nói: “Con làm việc của con đi, chú đi xử lý chút việc, lát nữa gặp lại.”
“Dạ vâng.”
Bọn họ đi chưa được mười phút thì Lục Tĩnh Xuyên đã lái máy kéo chở theo ba anh em đến, dừng lại ở bên cạnh quầy hàng của anh ta, ba anh em nhìn thấy anh ta còn chào hỏi: “Chào chú Văn Đống.”
“Mấy đứa đến rồi à?”
Lúc này vẻ mặt của Thôi Văn Đống có chút phức tạp, Tống Thao đã biết thân phận của anh ta, nhưng cũng không nói cho cha con của Lục Tĩnh Xuyên biết, chính anh ta cũng không chủ động vạch trần, trong khoảng thời gian này chỉ coi bọn họ như bạn bè bán hàng bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-882.html.]
Lục Tĩnh Xuyên ôm ba đứa nhỏ xuống trước, thấy Tống Thao và Lý Sùng không đến hỏi anh ta: “Sao hôm nay Thao lại không đến vậy?”
“Nghe nói hôm nay có hàng hóa đến, sáng nay bọn họ phải dỡ hàng và sắp xếp hàng hóa, chiều mới rảnh đến đây.”
Sáng nay Thôi Văn Đống đến kho hàng nhập hàng đã gặp được hai người bọn họ, thấy ba anh em nhỏ đều vô cùng thành thạo giúp đỡ, anh ta chần chừ vài giây rồi vẫn đi đến bên cạnh Lục Tĩnh Xuyên.
“Sao thế?” Trực giác mách bảo Lục Tĩnh Xuyên rằng anh ta có chuyện gì đó muốn nói.
“Ừm, ờ, tôi tên là Thôi Văn Đống.”
Biểu cảm trên mặt Thôi Văn Đống có chút rối rắm, thấy anh nhìn chằm chằm vào anh ta không nói tiếng nào, đang chờ anh ta nói tiếp, chỉ đành nói thằng: “Tôi là con trai của Thôi Ninh Viễn, là anh em họ về mặt huyết thống của vợ anh.”
Lục Tĩnh Xuyên biết Thôi Ninh Viễn có hai đứa con trai và một đứa con gái, nhưng lại chưa từng cẩn thận điều tra chuyện nhà họ Thôi, lúc trước cũng không biết thân phận của anh ta, thấy anh ta chủ động nói đến chuyện này, giọng điệu có phần lạnh nhạt nói: “Anh muốn nói cái gì?”
“Chú hai của tôi đã về nước rồi, mới vừa đến chỗ của tôi xong, vừa đi chừng mười phút trước.”
“Chúng tôi đã biết chuyện ông ấy quay về, cô út của anh đã gọi điện thoại báo cho nhà tôi.”
Lúc Lục Tĩnh Xuyên đi ra ngoài cũng nghe được mẹ vợ đang nghe điện thoại, đúng là do Thôi Lan Chi gọi đến, cũng đã hẹn tối nay sẽ gặp mặt.
Thấy bọn họ đã biết, Thôi Văn Đống cũng không nói thêm cái gì nữa: “Được rồi, vậy các anh làm việc tiếp đi.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện cũng không cố ý tránh ba anh em, lúc này ba anh em đều ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thấy Thôi Văn Đống cười xấu hổ, bọn họ cũng ăn ý đáp trả lại bằng một nụ cười xấu hổ không kém.
Hai bên tách ra rồi, ba anh em cũng không hỏi thêm về chuyện đó, tiếp tục bày biện hàng hóa.