Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 875
Cập nhật lúc: 2024-11-25 07:47:46
Lượt xem: 19
Thôi Trí Viễn xử lý những chuyện này một cách nhanh gọn dứt khoát, về phương diện này, Cung Linh Lung rất giống ông ấy, ông ấy quyết định xong rồi, lập tức đứng dậy sắp xếp: “Lan Chi, hiện tại em mang theo những hồ sơ chứng minh cần thiết để chuyển trường, lại mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh công việc của em, hiện tại chúng ta đi mua nhà chuyển trường ngay, tranh thủ giải quyết xong chuyện này trong chiều hôm nay luôn.”
“Anh hai, nhà ở kinh đô không rẻ, sau này em sẽ tự dành dụm tiền mua sau.”
Thôi Lan Chi nghĩ hiện tại ông ấy cũng đã có gia đình, nhìn thái độ trước đó của ông ấy, có lẽ tình cảm của ông ấy và vợ không được tốt cho lắm, bà ấy vẫn là không mang thêm phiền phức cho ông ấy thì tốt hơn.
“Lan Chi, thu nhập của anh hai cũng coi như khá tốt, em cũng không cần suy nghĩ những chuyện khác, mấy chuyện còn lại chờ sau này anh lại nói cho em sau, hiện tại đi chuyển trường cho Hiểu Lỗi và Hiểu Nguyệt trước.”
Thôi Trí Viễn cầm lấy đồ của mình, thái độ khi đối mặt với cháu trai và cháu gái vô cùng hiền hòa: “Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt, hai đứa đi dọn dẹp đồ đạc giúp mẹ, chúng ta xuất phát ngay lập tức.”
Ông ấy đã quyết định như thế, Thôi Lan Chi chỉ đành nghe lời ông ấy, quay về phòng cầm hết toàn bộ giấy tờ, dẫn bọn họ đi lên xe buýt.
Thời buổi này muốn làm thủ tục chuyển trường cũng rất đơn giản, chỉ cần học sinh điền bảng biểu, phụ huynh lại cung cấp sổ hộ khẩu và chứng minh công việc là được, không đến mười phút là đã xử lý xong rồi.
Ra khỏi trường học, Thôi Trí Viễn lập tức dẫn theo bọn họ đi xung quanh khu dân cư tìm nhà, hiện tại người dân đều rất nhiệt tình, tùy ý hỏi thăm vài ông bà cụ, bọn họ đã đề cử vài căn nhà, thậm chí còn tìm chủ nhà đến cho bọn họ.
Cuối cùng Thôi Trí Viễn chọn một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách cho bọn họ, nơi này chỉ cách trường học mà Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt đi học một bức tường, đi học rất tiện, giá cả đắt hơn những căn nhà khác một chút, ông ấy cũng không cò kè mặc cả, lập tức bỏ tiền ra mua ngay, cũng dẫn theo ba mẹ con bọn họ đến cục quản lý nhà đất làm thủ tục.
Giải quyết xong toàn bộ thủ tục, Thôi Trí Viễn lại nhờ chủ nhà giới thiệu thợ khóa, thay hết toàn bộ ổ khóa trong nhà, còn đi tìm thợ mộc ở gần đó đặt một bộ đồ nội thất hoàn toàn mới, mua bàn học và kệ sách mới cho Hiểu Lỗi và Hiểu Nguyệt, còn tri kỷ chuẩn bị bàn trang điểm cho hai mẹ con bọn họ.
Bận rộn đến chiều tối, Thôi Lan Chi mới cười nói: “Anh hai, Tư Vì, hai người vất vả rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, chúng ta đi ra bên ngoài ăn.”
“Được rồi, đã hai mươi năm rồi anh không về, kinh đô thay đổi rất nhiều, anh cũng không quen thuộc nơi này, tối nay đều nghe theo kế hoạch của em.” Thôi Trí Viễn đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-875.html.]
“Chúng ta đi ăn vịt quay đi.”
Bình thường Thôi Lan Chi rất tiết kiệm, hôm nay anh hai mua nhà mua đồ nội thất cho bọn họ, từ đầu đến cuối đều không cho bà ấy bỏ tiền, bà ấy đương nhiên phải mờ ông ấy ăn một bữa cảm ơn ông ấy rồi.
“Được đó, từ lúc về đến bây giờ anh còn chưa được ăn vịt quay nữa, cũng rất nhớ mùi vị kia.” Thôi Trí Viễn nói đi là đi ngay.
Thôi Tư Vi cũng theo sát phía sau, hỏi một câu: “Cha, có cần gọi bọn họ đến không?”
“Không cần gọi, chắc là bọn họ đã ăn xong rồi.”
Thôi Lan Chi hơi đảo mắt, thử hỏi: “Anh hai, anh còn đi chung với ai nữa hả? Là mẹ của Tư Vi sao?”
Thôi Trí Viễn gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Mười một năm trước anh ở nước M tái hôn, xây dựng gia đình mới với mẹ của Tư Vi, lúc đó chồng trước của cô ta qua đời, còn dẫn theo một đứa con gái. Chị của Tư Vi bị chiều quá hóa hư, tính cách rất hư hỏng, rất là tùy hứng, lúc nãy hai mẹ con bọn họ vốn dĩ cũng đứng ở dưới lầu chờ em về, nó kiêu căng ngạo mạn chê cái này chê cái kia, bị anh đuổi về rồi.”
“Anh hai, hay là anh cứ gọi bọn họ đến ăn cơm chung đi.”
Thôi Lan Chi lễ phép mời, chuyện đời tư của anh hai, bà ấy cũng không tiện xen vào, bọn họ là khách đi đường xa mà đến, theo lễ phép thì cũng nên tiếp đón.
“Tư Vi, con đi gọi điện thoại cho bọn họ, muốn tới thì tới, không tới thì thôi.”
Gần nhà có một cái buồng điện thoại, Thôi Tư Vi chạy chậm đi gọi điện thoại.
Thôi Lan Chi tranh thủ lúc cậu bé rời đi, kéo anh hai đến một góc hỏi nhỏ ông ấy: “Anh hai, tình cảm của hai vợ chồng anh không tốt lắm sao?”