Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 871
Cập nhật lúc: 2024-11-25 07:47:38
Lượt xem: 15
“Tư Dao có cố ý đây, chị con chỉ là thuận miệng nói vài câu thôi mà, cha con có cần thiết phải giận đến thế sao?” Lương Vịnh Văn hoàn toàn không suy nghĩ xem vì sao ông ấy lại tức giận, trong miệng chỉ biết oán trách.
“Mẹ cứ hở ra là nói chị ta thuận miệng nói, không phải cố ý, chỉ là vô tâm, nhưng mẹ có biết câu họa từ trong miệng mà ra không? Con là một đứa con nít mười tuổi mà còn hiểu, lẽ ra mẹ phải hiểu nhiều hơn con chứ, cái miệng đó của chị ta đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi, con cũng không nhịn nổi nữa.”
Thôi Tư Vi đã nói với mẹ rất nhiều lần, cậu cảm thấy chị của cậu biến thành như bây giờ, có một phần nguyên nhân rất lớn là do cách giáo dục của mẹ, đều là do bà ta dung túng chiều chuộng mới làm cô ta như bây giờ,
Cậu lôi bà ta đi một mạch ra đến đầu phố, cũng dần mất kiên nhẫn: “Mẹ, mẹ mau đi tìm chị ta đi, đừng để chị ta gây sự gì nữa, con và cha không có thời gian rảnh đi chùi đ.í.t cho chị ta đâu.”
“Thôi Tư Vi, đó là chị của con.” Lương Vịnh Văn gầm nhẹ với cậu.
“Mẹ, mẹ cũng biết chị ta là chị của con hả, nhà người khác đều là chị chăm sóc giáo dục em trai, nhà chúng ta thì ngược lại. Con nhỏ hơn chị ta nhiều như thế, lại cứ bắt con phải chăm sóc dạy dỗ chị ta, còn bắt con đi xử lý mấy chuyện phiền phức do chị ta gây ra, con mắc nợ chị ta?”
Thôi Tư Vi cũng bực bội, ánh mắt khi nhìn về phía bà ta cũng tràn ngập thất vọng, tức muốn c.h.ế.t nói: “Con chỉ mới mười tuổi, con không phải hai mươi, ba mươi hay bốn mươi tuổi, con không phải người lớn, vì sao con phải chiều chị ta chứ?”
Lương Vịnh Văn bị cậu la to cũng có chút ngơ ngác, giọng điệu cũng dịu lại một chút: “Tư Vi, xin lỗi, mẹ không nên quát con, mẹ không có cố ý muốn quát con.”
“Con không cần mẹ xin lỗi.”
Thôi Tư Vi tức giận xoay người đi, gương mặt cũng đỏ rần lên vì tức giận, lại quát thêm một câu: “Con đúng là mắc nợ hai người mà.”
Từ nhỏ cậu bé đã ngoan ngoãn trưởng thành sớm, cũng rất thông minh và hiếu học, ngoan ngoãn nghe lời hơn Lương Tư Dao rất nhiều, cho nên Lương Vịnh Văn thường xuyên sinh ra một loại ảo giác, cứ luôn cảm thấy cậu là anh, Lương Tư Dao là em.
Thật ra hai chị em bọn họ chênh lệch năm tuổi, Lương Tư Dao lớn hơn cậu bé đến năm tuổi.
Lương Vịnh Văn đứng tại chỗ nửa ngày trời cũng không nhúc nhích, không biết trong đầu bà ta đang suy nghĩ cái gì, chờ đến khi bà ta lấy lại tinh thần thì Lương Tư Dao đã mất tăm, bà ta vội vàng hoảng loạn chạy đi tìm người: “Tư Dao, Tư Dao…”
Hai cha con Thôi Trí Viễn đứng ở khu trống trãi chờ, đợi chừng hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng chờ đến ba mẹ con Thôi Lan Chi quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-871.html.]
“Lan Chi.”
Thôi Trí Viễn chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra em gái út của mình ngay, chờ đến khi ông ấy nhìn thấy bóng dáng gầy ốm mảnh mai của bà ấy, hai mắt ông ấy lập tức ươn ướt.
Nghe được giọng nói quen thuộc của ông ấy, bước chân của Thôi Lan Chi hơi khựng lại, chờ đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của ông ấy, tay bà ấy đột nhiên buông thõng, đồ đạc rơi xuống đất hết, giọng phát run: “Anh hai.”
“Lan Chi.”
Thôi Trí Viễn sải bước đi đến chỗ bà ấy, nhìn thấy mái tóc bạc vô cùng chói mắt trên đầu bà ấy, mắt cay cay: “Lan Chi, xin lỗi.”
“Anh hai, anh về lúc nào thế?” Hai mắt Thôi Lan Chi cũng đỏ lên.
“Mới về ngày hôm qua.”
Thôi Trí Viễn khom lưng nhặt mấy thứ rơi dưới đất lên giúp bà, nhìn cháu trai và cháu gái đứng bên cạnh, biểu cảm vô cùng kích động: “Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt, cậu là cậu hai.”
“Chào cậu hai.” Hai anh em Hiểu Lỗi có chút xa lạ chào hỏi.
Thôi Tư Vi cũng đi đến gần, không cần cha dạy dỗ, cậu bé đã chủ động chào hỏi: “Chào cô, chào anh họ, chị họ.”
“Anh hai, đây là?” Thông qua gương mặt của cậu, Thôi Lan Chi cũng đã đoán được.
“Lan Chi, đây là con trai của anh, tên là Tư Vi, năm nay được mười tuổi.”
Thôi Lan Chi nhìn cháu trai cười thiện ý nói: “Chào con, Tư Vi.”
Nói xong, bà ấy lại mời hai cha con: “Anh hai, Tư Vi, đi thôi, bên ngoài nắng lắm, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”