Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 853
Cập nhật lúc: 2024-11-22 16:56:46
Lượt xem: 7
Đi ra sân bay, Hoắc Tâm Quỳnh mới mở miệng hỏi: “Thành tuấn, có người tới đón chúng ta sao? Hay là chúng ta phải tự gọi xe?”
“Linh Lung sẽ đến đón chúng ta.”
Ông ấy vừa nói xong, Lục Tĩnh Xuyên đã từ cửa hàng quốc doanh bên cạnh đi ra, nhanh chóng tiến lên đón: “Cậu cả.”
“Ủa, Tĩnh Xuyên, là con đến đón cậu à.”
Cung Thành Tuấn thấy cánh tay anh bị quấn băng vải treo trên cổ, nhíu mày lại: “Tay con bị làm sao thế?”
“Hai tháng trước con đi ra ngoài công tác xảy ra chút chuyện, tay bị gãy xương, sắp lành rồi.” Lục Tĩnh Xuyên âm thầm cho ông ấy một ánh mắt đầy thâm ý.
Lúc Cung Thành Tuấn gặp anh ở thành phố Dương, cánh tay của anh vẫn còn lành lặn, không bị bó thạch cao treo lên, lúc này cũng đã tiếp thu được tín hiệu từ trong ánh mắt của anh nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày, phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng để lại di chứng gì đó.”
“Dạ, đã gần lành hẳn rồi, sắp sửa tháo thạch cao.”
Lục Tĩnh Xuyên nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh ông ấy, hơi nhướng mày cười như không cười: “Cậu cả, có phải cậu sắp có tin tức tốt hay không?”
Cung Thành Tuấn còn không có mở miệng, Hoắc Tâm Quỳnh đã giành trước một bước tự giới thiệu: “Chào con, mợ là mợ cả tương lai của con, mợ họ Hoắc, Hoắc Tâm Quỳnh, người Hồng Kông.”
Cung Thành Tuấn: “... Tĩnh Xuyên, đừng nghe bà ấy nói khùng nói điên.”
“Cậu cả, con hiểu rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên mỉm cười, tiến lên lễ phép bắt tay cùng Hoắc Tâm Quỳnh, cũng tự giới thiệu: “Dì Hoắc, chào dì, con là cháu rể Lục Tĩnh Xuyên, hoan nghênh dì đến kinh đô chơi.”
Hai vị trợ lý đều quen biết anh, chỉ đơn giản lễ phép chào hỏi vài câu.
“Cậu cả, Linh Lung và mẹ đang ở trong nhà chuẩn bị cơm trưa, con đến đón cậu về, hiện tại chúng ta đi về thôi.” Lục Tĩnh Xuyên đậu xe ở bãi đỗ xe bên ngoài.
“Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-853.html.]
Bọn họ nhanh chóng rời đi, Thôi Trí Viễn đứng ở góc tối đằng sau chậm rãi đi ra, xách theo hành lý nhìn bóng dáng đi xa của bọn họ, một lúc lâu sau cũng không đuổi theo.
“Ba, nếu là người quen, vì sao cha không tiến lên chào hỏi?” Thôi Tư Vi đứng ở bên cạnh hỏi.
“Chờ sắp xếp xong xuôi rồi, cha lại đi đến nhà bọn họ trực tiếp chào hỏi.”
Trong lòng Thôi Trí Viễn thực phức tạp, lúc nãy ông ấy cũng có nghe được mấy người Cung Thành Tuấn nói chuyện, cũng thấy rõ gương mặt của người trẻ tuổi đi đến đón, anh gọi Cung Thành Tuấn là cậu cả, tự xưng mình là cháu rể...
Anh là chồng của đứa bé kia, là con rể của ông ấy.
Lương Tư Dao chậm rì rì theo kịp, vừa ra sân bay đã lập tức nhíu mày, ghét bỏ thật sự: “Đây lại là chỗ rách nát gì thế này, đây còn là thủ đô của một quốc gia đó, đến cả một cái phòng nghỉ cũng không có, con đã nói là chúng ta đừng có đến nơi nghèo nàn này rồi mà.”
Giọng nói của cô ta cũng không nhỏ, Thôi Trí Viễn ở bên cạnh đều nghe được, sắc mặt khó coi âm trầm: “Hiện tại đang ở sân bay, nếu con hối hận thì có thể lập tức mua chuyến bay sớm nhất trở về.”
“Tư Dao, con bớt nhiều chuyện lại đi.” Lương Vịnh Văn vỗ nhẹ bả vai con gái.
Nửa tháng trước bọn họ đã đến thành phố Dương, chỉ là bởi vì cô ta cứ thích kiếm chuyện gây sự, sau đó còn bị ngã phải dưỡng thương, chậm trễ quá nhiều thời gian, đừng nói đến hai cha con Thôi Trí Viễn mất kiên nhẫn, đến cả bà ta cũng đang có một bụng lửa giận.
“Cha, đi thôi, đừng để ý đến chị ta.
Thôi Tư Vi thậm chí không muốn nói chuyện với chị của mình, tự xách theo hành lý đi ra ngoài hỏi: “Cha, chúng ta đến nhà ông bà nội hay là đi ở khách sạn?”
“Ở khách sạn.”
Nửa năm trước Thôi Trí Viễn nhận được thư nhà, đã biết được chuyện của nhà họ Thôi, ông ấy đoán chắc căn nhà của nhà ông ấy đã bị tích thu rồi, chỉ đàn ở khách sạn trước, chiều nay lại đi tìm địa chỉ hiện tại của bọn họ.
“Ông ngoại bà ngoại, mẹ ơi, cha đã về rồi.”
Ba anh em vốn dĩ đang ở trong phòng khách chơi đùa, nghe được tiếng tắt máy xe ở bên ngoài, lập tức mở cửa đi ra ngoài đón, nhìn thấy Cung Thành Tuấn mở cửa xuống xe, cười toét miệng nói: “Ông cậu cả.”
“Ngoan quá.”
Cung Thành Tuấn khom lưng sờ đầu bọn họ, trong mắt tràn ngập yêu thương: “Dạo gần đây ba đứa lại đen hơn rồi.”