Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 823

Cập nhật lúc: 2024-11-21 07:51:22
Lượt xem: 11

Cung Linh Lung đỡ chồng ngồi xuống ghế, rót ly nước cho anh, lại đi trong phòng cầm khăn lông và kéo ra tới, hỏi ba anh em bọn họ: “Các con có muốn cắt tóc không?”

Trên cơ bản đầu tóc của ba đứa con trai đều là cô tự tay cắt cắt, cô không cắt đầu đinh cho bọn họ, mà là cắt kiểu tóc máy bay mà mấy đứa con nít ở tương lai rất thích, ba đứa con trai đều rất thích.

“Mẹ, mẹ cắt cho cha trước đi.”

“Được rồi.”

Cung Linh Lung lấy khăn lông vây quanh cổ Lục Tĩnh Xuyên, bình thường đều anh cạo đầu đinh, cười hỏi: “Anh Tĩnh, muốn đổi kiểu tóc hay không?”

“Cắt kiểu tóc giống ba anh em bọn họ đi.”

Tuy rằng kiểu tóc của bọn nhỏ không phải đầu đinh, nhưng mà cũng cắt rất ngắn, sẽ không trái quy định trường bộ đội.

Bốn cha con bọn họ có đầu rất giống nhau, hiệu quả sau khi cắt tóc đương nhiên cũng không khác nhau là bao, Cung Vãn Đường cắt dưa hấu đi đến nhìn thoáng qua kiểu tóc mới của anh, cười cười: “Kiểu tóc này càng có vẻ tinh thần lưu loát hơn nữa, đẹp hơn đầu đinh một chút.”

“Người đã đẹp trai, cho dù có cắt mái tóc như bị chó táp thì vẫn sẽ đẹp thôi.” Cung Linh Lung cười khen ngợi.

Lục Tĩnh Xuyên cong khóe miệng lên, không dấu vết vỗ nhẹ eo cô, lần này anh đi ra ngoài công tác rất lâu, chịu không ít đau khổ, phơi nắng đến ngăm đen, chính anh cũng tự biết gương mặt này xấu đi rất nhiều, may mắn là vợ anh không chê.

Cắt tóc cho anh xong, Cung Linh Lung đỡ anh đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, mới vừa đổ nước xong, bạn nhỏ Cung Bồng Trạch đã đi vào nói: “Mẹ, mẹ đi cắt tóc cho anh đi, con tắm rửa giúp cha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-823.html.]

Trực giác mách bảo Cung Linh Lung rằng cậu bé có chuyện muốn nói riêng với cha, gật đầu cho cậu bé cơ hội nói: “Được rồi, con lau phần lưng cho cha, nếu lau không đến thì gọi mẹ.”

Chờ sau khi cô rời khỏi đây, Cung Bồng Trạch ngồi xổm xuống bên cạnh chân của anh, đặt tay lên phần đùi bị thương, một cổ linh lực mộc mềm nhẹ vô hình truyền vào miệng vết thương, cậu bé ngẩng cổ nói với anh: “Cha, bọn con và mẹ đã lên kế hoạch đi phương nam chơi rồi, mấy ngày tới con sẽ chữa khỏi thương cho cha, cha đi theo chúng con luôn đi.”

Lúc này Lục Tĩnh Xuyên rõ ràng cảm giác được miệng vết thương đang phát ngứa khép lại, nói: “Tiểu Bồng, con chữa khỏi vết thương ở chân giúp cha là được, xương cánh tay đã bó thạch cao, miệng vết thương có thể chậm rãi khôi phục.”

“Con chỉ cần hai ngày là có thể giúp chữa khỏi toàn bộ vết thương cho cha, gãy xương cũng có thể khôi phục, lúc chúng ta đi ra ngoài chơi, cha cứ tiếp tục treo băng vải, làm bộ thương chưa lành là được rồi.”

Có được một đứa con trai lợi hại như vậy, Lục Tĩnh Xuyên cười sờ sờ đầu cậu bé: “Được rồi, chúng ta ở trong nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chờ trạng thái của con khôi phục đến tốt nhất rồi chúng ta lại đi ra ngoài.”

Không bao lâu sau trong phòng vệ sinh truyền đến kêu gọi: “Linh Lung, anh tắm xong rồi, em lấy quần áo đến giúp anh đi.”

Cung Linh Lung lập tức buông kéo trong tay xuống, mở cửa đi vào, thấy anh dùng một tay ôm bé út có vẻ rất mỏi mệt không có tinh thần, cô lập tức tiến lên bế lấy con trai, đầy mặt đau lòng: “Tiểu Bồng, con có sao không?”

“Mẹ, con muốn ngủ, mẹ tắm cho con đi.” Cung Bồng Trạch lười nhác dựa vào trên người cô.

“Được rồi, con ngủ đi, mẹ tắm cho con.”

Lục Tĩnh Xuyên còn chưa tắm rửa, chờ cởi sạch quần áo con trai rồi, còn giúp đỡ cô lau người cho con trai, tắm xong lập tức thúc giục: “Linh Lung, em ôm Tiểu Bồng vào phòng ngủ đi, anh tự tắm là được rồi.”

“Anh Tĩnh, anh nhớ cẩn thận đó.” Cung Linh Lung dặn dò một câu, ôm con trai đã tắm rửa sạch sẽ trở về phòng.

Loading...