Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 741
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:07:18
Lượt xem: 21
Cung Linh Lung biết chuyện này, mẹ của cô đã nói với cô rồi: “Nếu biết trước đó là bà ta thì lúc nãy con đã thưởng cho bà ta hai bạt tai rồi.”
Chu Lan Cầm nghe vậy cười cười, lại nói: “Thôi Ninh Viễn bị phán tù chung thân, con trai cả của bà ta là ba năm, con dâu cả đã ly hôn chạy về nhà mẹ đẻ, để cháu nội lại cho bà ta không thèm quan tâm, hai ông bà già kia cũng do bà ta chăm sóc, hai đứa con trai con gái còn lại của bà ta đều không có công việc, cả gia đình toàn dựa vào một mình bà ta.”
“Con trai nhỏ tuổi nhất của nhà họ Thôi tên là Thôi Minh Viễn bị phán năm năm, vợ của ông ta muốn tự bảo vệ mình nên cũng đã quyết đoán ly hôn luôn.”
“Con gái lớn của nhà họ Thôi là Thôi Mẫn Chi đã bị mất chức, chồng bị phán bảy năm tù, bà con họ hàng bên nhà chồng bà ta chẳng phải thứ gì tốt, lần này cũng đều bị xử lý sạch sẽ.”
“Hiện tại cũng chỉ có một mình Thôi Lan Chi là còn đi làm như bình thường, mười năm trước bà ấy đã cắt đứt quan hệ với người nhà mẹ đẻ, sau khi sửa lại án xử sai được sắp xếp làm việc ở cục thư tín.”
Cung Linh Lung chỉ nghe sơ qua tình huống hiện tại của nhà họ Thôi rồi thôi, không cảm thấy hứng thú, cũng không có ý định hỏi thăm, vội chuyển sang đề tài khác: “Mẹ, anh Tĩnh dẫn theo ba đứa bé Minh đến doanh địa rồi, một tuần sau mới có thể đi về.”
“Dẫn bọn nhỏ đến doanh địa rồi à.”
Chu Lan Cầm còn đang định tối nay đi thăm cháu nội, ngoài miệng lại quở trách: “Trời băng giá rét như thế này, hoàn cảnh trong doanh địa lại không thoải mái bằng trong nhà, nó dẫn ba đứa nhỏ qua đó làm gì?”
“Dạo gần đây công việc của con bận rộng quá, trong đoạn thời gian này anh ấy lại khá rảnh, không cần đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên mới dẫn con đi quá đó chơi.”
Chu Lan Cầm nghĩ bình thường con trai thường xuyên không ở nhà, không có quá nhiều thời gian để ở chung với bọn nhỏ, hiện tại có thời gian rảnh thì ở chung với con nhiều hơn cũng là chuyện tốt, cười hỏi: “Có mang theo đủ quần áo không?”
“Dạ có, sẽ không để bọn nhỏ bị lạnh.”
“Vậy là tốt rồi.”
Chu Lan Cầm nghĩ hai vợ chồng bọn họ đều là người có kế hoạch rõ ràng cho nên cũng không nói nhiều, đột nhiên nhớ đến hiện tại cô đang vội vã chạy đến bệnh viện, vội hỏi: “Linh Lung, lúc nãy con nói phải đi bệnh viện, đi bệnh viện làm gì thế? Ai bị bệnh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-741.html.]
“Con vừa nhận được điện thoại của thím Ngọc, mẹ của con trở dạ sớm, lúc nãy đã vào phòng sinh rồi.”
“Chị sui sắp sinh rồi? Ai đưa chị ấy đến bệnh viện thế?” Chu Lan Cầm hỏi ngay.
“Chú Hàn ở nhà, ngày hôm qua mẹ con cũng đã có cảm giác rồi, sáng nay lập tức chuẩn bị vào bệnh viện.”
Nghe nói chị sui đã vào phòng sinh, Chu Lan Cầm quay về cục công anh nhanh chóng dặn dò một vài chuyện, lại vội vàng chạy về xe của cô, cũng cô đi đến bệnh viện.
Hai người bọn họ đến bệnh viện cùng lúc với bà cụ Hàn, Hàn Tế và chị Ngọc đang canh ở bên ngoài phòng sinh, cho dù cách một cánh cửa cũng có thể nghe được tiếng kêu đau đến phát run của Cung Vãn Đường.
Cũng không chờ quá lâu, khoảng chừng nửa tiếng sau, bác sĩ mở cửa đi ra nói: “J trưởng Hàn, chúc mừng, phu nhân thuận lợi sinh sản một cậu nhóc, bé con bảy cân tám lạng, là một nhóc con béo tốt, mẹ con đều bình an.”
“Bác sĩ Dư, cảm ơn.”
Cuối cùng Hàn Tế cũng có thể yên tâm, ông ấy vẫn luôn ít nói ít cười hiện tại cũng lộ ra ý cười, hỏi bà ấy: “Bác sĩ Dư, chừng nào hai mẹ con mới có thể đi ra?”
“Chúng tôi đang lau chùi sạch sẽ, khoảng ba phút sau sẽ đi ra.”
“Được, được, vất vả rồi.” Hàn Tế âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người Cung Linh Lung cũng đều mỉm cười, bà cụ Hàn cười không khép miệng lại được: “Lúc Vãn Đường mang thai, bụng cũng không quá to, không ngờ lại sinh ra thằng nhóc khá to đấy chứ.”
“Bảy cân tám lạng, đúng là một nhóc con béo tốt, lúc trước Linh Lung sinh ba anh em, ba đứa cộng lại cũng chỉ mới mười hai cân.” Chu Lan Cầm nói.
Hai mẹ con nhanh chóng được đưa ra ngoài, bé con nằm trong tã lót đặt canh Cung Vãn Đường, Hàn Tế nắm chặt lấy tay bà: “Vãn Đường, em vất vả rồi.”