Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 711
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:03:56
Lượt xem: 20
“Linh Lung!”
“A!”
Cung Linh Lung bị đẩy lảo đảo một bước, Lục Tĩnh Xuyên giơ tay đỡ lấy cô kịp lúc.
Ngay lúc hai người bọn họ định dạy cho người phụ nữ này một bài học, lại thấy bà ta đột nhiên ngã ngửa ra phía sau, ngã rầm xuống đất, còn phát ra một tiếng vang nặng nề.
Nhìn kỹ lại, toàn thân bà ta đang co rút run rẩy kịch liệt, gương mặt vốn dĩ đã vừa đen vừa vàng lại càng thêm đáng sợ khủng bố, phần da tay và mặt lộ ở bên ngoài đều đang run rẩy kịch liệt.
“A… A…”
Sự việc bộc phát quá đột nhiên, không chỉ người phụ nữ này đau đến kêu rên thảm thiết mà đến cả những người đi ở bên cạnh cũng hoảng sợ theo.
“Bà ta bị cái gì thế?”
Người phụ nữ mới mắng chửi với bà ta dừng chân lại, nắm lấy tay chồng con lui ra sau, cả gia đình cách người phụ nữ bị ngã dưới đất chừng ba bốn bước chân.
“Lúc này bà ta đột nhiên nhào lên xô ngã vợ tôi, vợ tôi mới vừa đứng vững thì bà ta đã tự ngã xuống rồi.” Lục Tĩnh Xuyên lớn tiếng nói.
Có không ít người ở bên cạnh đều nhìn thấy được, trong đó có một đồng chí nam gật đầu nói: “Đúng vậy, là bà ta tự ngã ra sau, không có ai đụng vào bà ta hết.”
Lúc này bọn họ đang đứng trước cửa ra vào xe, mọi người dừng lại ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến các hành khách khác đi vào trạm, Lục Tĩnh Xuyên nói một câu với Cung Linh Lung, lập tức đi gọi bảo vệ đến xử lý.
Mấy người Cung Linh Lung đều không đi tiếp nữa, cũng không đến gần người này, người này vừa nhìn là biết ngay đột nhiên phát bệnh, bọn họ không phải bác sĩ, không giúp được gì, cứ tránh xa ra một chút thì sẽ tốt hơn.
“Hừ.”
Bé cả đang nằm trong lòng n.g.ự.c mẹ nhìn thoáng qua người phụ nữ đang nằm dưới đất, khẽ hừ một tiếng thật nhỏ.
Giọng của cậu bé rất nhỏ, nhưng Cung Linh Lung vẫn nghe được, thấy cậu bé còn bực bội lau tay lên quần áo của cô, hỏi thử: “Bé Minh, lúc nãy bà ta đụng vào con hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-711.html.]
Lục Sơ Minh chu môi, tiếp tục lau tay.
“Chờ lên xe mẹ lại lau tay cho con.”
Cung Linh Lung tạm thời không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng cậu bé không thích bị người lạ đụng vào.
Nhân viên bảo vệ và bác sĩ nhanh chóng chạy đến, lúc bọn họ đến, người phụ nữ ngã dưới đất vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cơ thể còn đang run rẩy, nhưng mà biên độ run rẩy đã không còn lớn giống như lúc nãy nữa, nước miếng nước mũi chảy xối xả từ trong miệng và lỗ mũi.
“Bà có bệnh động kinh sao?”
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra sơ bộ cho người phụ nữ này, sau đó, mở miệng hỏi bệnh án của bà ta.
Người phụ nữ này vẫn cứ kêu la, nhưng không nói ra lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào bác sĩ ở trước mặt không chớp mắt, nhìn đến mức da đầu bác sĩ tê rần, nhìn đám đông hỏi: “Bà ta đi xe lửa một mình sao? Có người đi cùng không?”
Những người khác đều không quen biết bà ta, mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Ngay lúc bác sĩ định gọi bảo vệ mang bà ta đi thì một người phụ nữ vừa lùn vừa mập đột nhiên từ trong đám đông chen ra, giọng nói vô cùng sắc bén: “Chị cả, chị bị làm sao thế? Sao lại ngã dưới đất?”
“Bà là người nhà của bà ta sao?” Nhân viên bảo vệ hỏi bà ta.
“Đúng vậy, chị cả của tôi bị làm sao thế?”
Người phụ nữ vừa lùn vừa mập còn nắm theo một đứa nhỏ, đó là một bé gái chừng bốn năm tuổi, ăn mặc quần áo dơ bẩn, tóc khô vàng, nếu nhìn kỹ còn sẽ thấy có rận bò trên đó, ánh mắt ngơ ngác đờ đẫn không có thần thái.
Người phụ nữ này biết được chị cả của mình đẩy Cung Linh Lung xong mới đột nhiên ngã xuống đất phát bệnh, lập tức quay đầu lại muốn kiếm chuyện, nhưng bà ta vừa mới đứng lên, nhìn thấy ba đứa nhỏ trong lòng n.g.ự.c bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi với tốc độ ánh sáng, vẻ mặt vốn dĩ đang cực kỳ tức giận lại biến thành hiền hòa.
“Các đồng chí, lúc trước chị của tôi không bị bệnh gì cả, lúc nãy chị ấy nói chuyện với các cô, các cô có phát hiện chị ấy có cái gì khác thường không?”
Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung đều nhìn thấy được cảnh bà ta thay đổi sắc mặt cực nhanh, hai vợ chồng dệt theo bản năng bảo vệ con trai, Cung Linh Lung còn âm thầm kéo Từ Giai Du đang ôm bé út ra phía sau.
“Không có gì khác thường cả, bà ta la lối rất to, tự nhiên còn xông lên xô đẩy vợ của tôi nữa.”