Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 702
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:57:50
Lượt xem: 28
Bọn họ nói thương lượng quyết định chuyện này xong, Hàn Tế lập tức quay về phòng sửa soạn hành lý, công việc của ông ấy rất bận, rất khó có thời gian rảnh, dự tính hôm nay sẽ dọn qua đó luôn.
Lúc nãy Từ Giai Du vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe, chờ bọn họ nói xong mới mở miệng hỏi: “Linh Lung, cô định đến thành phố Hán mấy ngày? Cô đi một mình, hay là anh Lục đi chung với cô?”
“Giai Du, cô đi chung với chúng tôi đi, lại mang theo ba bé con luôn, cùng nhau đến thành phố Hán chơi.”
Nghe nói muốn đi thành phố Hán, mắt ba đứa nhỏ đều sáng rực lên, cuối cùng cũng được đi xa nhà rồi, cuối cùng cũng có thể ngắm nhìn nơi khác.
Lục Tĩnh Xuyên đứng ở bên cạnh uống trà, vừa lúc bắt giữ được tia sáng trong mắt bọn nhỏ, anh nhướng mày lên, trong lỏng nảy ra một suy nghĩ: Bọn nhỏ nghe hiểu được sao?
Tuy rằng anh không tiếp xúc với ba đứa con quá lâu, nhưng có đôi khi bọn họ sẽ lộ ra một chút biểu cảm và động tác nhỏ rất vi diệu, anh cũng đều chú ý đến, hình như bọn họ có chút khác biệt với mấy đứa con nít bình thường.
Con nít ba bốn tháng tuổi có thể thông minh đến mức nghe hiểu lời người lớn sao?
Sáng sớm hôm sau hai vợ chồng Hàn Tế đã xuất phát đi đến viện gia thuộc quân khi, Từ Giai Du nghĩ bọn họ sắp sửa đi thành phố Hán, buổi trưa cũng xin nghỉ đi tìm mẹ của cô ấy.
“Anh Tĩnh, trưa nay anh muốn ăn cái gì? Bây giờ em nấu cơm, anh phụ trách chăm con.”
“Linh Lung, chỉ có hai người chúng ta ăn thôi, em nấu đơn giản là được rồi.”
Cung Linh Lung nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trong bếp, thấy có thịt heo và gan heo, còn có cải trắng, dự tính làm hai ba món cơm nhà đơn giản.
Lục Tĩnh Xuyên đi nấu cơm cho cô trước, sau đó lại chuẩn bị lương thực cho ba đứa con, hâm nóng sữa mẹ mà Cung Linh Lung đã vắt ra trước, pha hai bình sữa, nhét ba bình sữa vào trong tay ba đứa nhỏ, để bọn họ tự ôm bình sữa uống.
Cung Linh Lung vẫn luôn cho con b.ú xen kẽ giữa sữa mẹ và sữa bột, sữa mẹ không có quá nhiều, ba anh em thay phiên nhau uống.
Thật ra so với sữa mẹ thì ba đứa nhỏ đều thích uống sữa bột hơn, bởi vì nước dùng để pha sữa bột là nước giếng trong không gian, bọn họ rất thích mùi linh khí mà người ngoài không thể ngửi được trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-702.html.]
“Anh Tĩnh, ăn cơm thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên mới vừa dọn dẹp phòng khách sạch sẽ xong, thấy đồ ăn đã nấu xong, lập tức xách cây lau nhà ra ngoài phơi nắng, nhanh chóng chạy đến bưng đồ ăn.
Đồ ăn thơm ngào ngạt được bưng đến, ba nhóc con đã uống sữa xong quăng bình sữa đi từ lâu đồng loạt đảo mắt nhìn qua, mũi nhỏ hơi hít hít, miệng cũng liên tục mấp máy.
Lục Tĩnh Xuyên nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, ánh mắt hơi d.a.o động, bưng hai chén đồ ăn mặn đến trước mặt bọn họ, cười trêu chọc: “Thịt hấp chao, gan heo xào ớt, mấy món này mà ăn với cơm là siêu ngon, ba bé cưng thối có muốn ăn không nào?”
Đương nhiên là muốn ăn rồi, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.
Nhưng mà bọn họ đều nghiêng đầu đi, l.i.ế.m miệng, l.i.ế.m sạch sẽ nước miếng.
Động tác của bọn họ quá ăn ý, ăn ý đến mức không thể dùng từ thông minh để đánh giá nữa rồi, ánh mắt Lục Tĩnh Xuyên sâu thẳm, không nhìn chằm chằm vào bọn họ nữa, bưng chén đứng lên nói: “Mấy đứa còn nhỏ quá, còn chưa ăn được, hiện tại chỉ có thể uống sữa thôi, tháng sau lại bắt đầu cho bọn con ăn canh trứng và cháo bột.”
Cung Linh Lung bưng một chén cải trắng xào lên, thấy anh đang nói chuyện với bọn nhỏ, hơi nhướng mày nói: “Anh Tĩnh, có phải ba nhóc con này lại chảy nước miếng nữa rồi không?”
“Không có chảy nước miếng, lúc nãy đã uống sữa no rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên đặt đồ ăn lên bàn, nhanh chóng chạy về phòng bếp múc cơm, bưng hai chén cơm tẻ đầy ụ đến, mỗi người một chén.
“Linh Lung, mau ăn đi.”
Hai người bọn họ ngồi bên cạnh bàn ăn cơm, bé cả nằm trên giường nhỏ ở bên cạnh duỗi tay kéo nhẹ hai cánh tay của em trai lắc lư, đối diện với ánh mắt của bọn họ, giao lưu gì đó mà chỉ có ba anh em bọn họ mới hiểu.
Lúc trước bé cả cũng để ý đến ánh mắt mịt mờ của Lục Tĩnh Xuyên, xem ra anh cũng đã phát hiện ra dị thường của bọn họ rồi, lúc nãy anh đang cố ý muốn thử.
Mẹ của bọn họ rất thông minh, cha cũng không kém cạnh gì, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhận ra bí mật của bọn họ thôi.
Nhưng mà bọn họ cũng không sợ bí mật bị tiết lộ sẽ có nguy hiểm gì, cha mẹ kiếp này của bọn họ vừa thông minh lại nhanh nhạy, dành toàn bộ tình yêu thương cho bọn họ, bọn họ sinh sống ở trong một gia đình ấm áp, đời này cuối cùng cũng thoát khỏi những chuyện lừa gạt dối trá và c.h.é.m g.i.ế.c đầy m.á.u me.