Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 642
Cập nhật lúc: 2024-11-18 09:34:46
Lượt xem: 25
Vợ của Cung Thành Lãng tên Ôn Tuệ Tuyền là người sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, là một người ưu nhã trí thức lại hoạt bát, tiếng phổ thông của bà ấy không được chuẩn cho lắm, nói chuyện rất thong thả chậm rãi, cũng mang đến cảm giác rất lạ: “Linh Lung, rất vui vì được gặp con.”
“Mợ xinh đẹp, con cũng rất vui vì gặp được mợ, hoan nghênh mợ và các em cùng nhau về nhà.”
Bốn anh chị em Cung Trung Hi đều xông đến, Cung Thành Lãng vẫn luôn dạy mấy đứa nhỏ tiếng phổ thông, bọn họ phát âm rất chuẩn và trôi chảy, cũng rất lễ phép: “Chị Linh Lung, chào chị.”
“Trung Hi, Tinh Tinh, Trung Thịnh, Trung Vĩnh, chào các em.”
Bốn đứa nhỏ nhà Cung Thành Lãng đều rất xinh đẹp, cha mẹ đều có gen tốt, con cái đương nhiên cũng sẽ được di truyền nét đẹp và khí chất của bọn họ.
Cung Khải Châu khiêng hành lý vào nhà giúp bọn họ, cười nói: “Tĩnh Di, Tuệ Tuyền, trong nhà có khí sưởi, hai đứa cởi áo khoác dày ra đi, hiện tại trên người Linh Lung rất nặng, không thể đứng lên đi lại được, hai đứa ngồi xuống nói chuyện với con bé.”
Nói xong lại nói với bốn đứa cháu trai cháu gái: “Bốn đứa nhóc bọn con, lúc nãy mới vừa xuống máy bay đã đòi đi chơi tuyết, bây giờ đi chơi ngay hay là lại ngồi nghỉ một lát.”
“Chơi liền bây giờ ạ.”
Đây là lần đầu tiên bốn anh chị em bọn họ nhìn thấy tuyết, lúc nãy khi xuống máy bay nhìn thấy tuyết thì vô cùng kích động, ước gì có thể nhào lên tuyết lăn lộn.
“Được rồi, đi đi.” Cung Khải Châu cười vỗ nhẹ lên bả vai cháu gái nói: “Chơi nửa tiếng rồi nghỉ, bên ngoài lạnh lắm, đừng để bị đông lạnh cảm đó”
“Đây cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy tuyết, em cũng muốn đi chơi.”
Ôn Tuệ Tuyền cũng nói với chồng một tiếng, vô cùng vui vẻ đi theo con đi ra ngoài chơi.
Tuyết ở sân trước cao đến đầu gối, là Cung Khải Châu cố ý để dành cho bọn họ chơi, sáng nay còn chưa quét đi, lúc này năm mẹ con bọn họ đang chơi ném tuyết ở ngoài sân.
Bọn họ vừa đến, trong nhà lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, căn nhà rộng rãi toàn là tiếng cười nói vui vẻ của mấy người bọn họ.
Ôn Tuệ Tuyền là một người có tính cách hoạt bát rộng rãi, bốn đứa nhỏ đều được bà dạy dỗ rất tốt, vừa lễ phép lại hào phóng, có lẽ là bởi vì mối quan hệ huyết mạch thân tình, bọn họ cũng không có ngăn cách tuổi tác với Cung Linh Lung, chỉ mới nửa ngày đã thân thiết với nhau rồi.
Mặc dù bên ngoài đang là băng thiên tuyết địa, bốn đứa nhỏ lại dạt dào hứng thú, năn nỉ ỉ ôi kéo Cung Thành Lãng dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi, chạy tới chạy lui khắp mấy con hẻm nhỏ cùng với mấy đứa nhỏ khác, lại đi dạo hội tập chùa chiền, xách theo máy ảnh liên tục chụp chụp chụp, chơi vô cùng vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-642.html.]
Cung Linh Lung cũng muốn đi ra ngoài chơi, nhưng mà ba đứa nhỏ trong bụng đã sắp đến ngày sinh, hai chân sưng phù vô cùng khó chịu, toàn thân giống như bị phong ấn trên giường và ghế sofa.
Đến một ngày trước giao thừa, mấy người Cung Thành Lãng cũng không đi ra ngoài chơi, ở trong nhà chuẩn bị cơm tất niên.
“Cốc cốc cốc…”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cung Trung Vinh nhỏ tuổi nhất đứng lên đi ra ngoài mở cửa, thấy người đàn ông đứng bên ngoài rất lạ mặt, vừa đen vừa gầy, đề phòng hỏi: “Chú là ai thế?”
“Gọi anh là anh rể.”
Người về chính là Lục Tĩnh Xuyên.
Anh vừa xuống xe lửa đã chạy thẳng về nhà, biết được vợ đang ở nhà họ Cung, toàn bộ người nhà họ Cung đã từ Hồng Kông về kinh đô ăn tết, thậm chí còn không kịp uống một hớp nước trà đã bảo em trai lái xe đưa anh đến đây ngay.
Cung Trung Vinh tạm thời không kịp phản ứng lại, quay đầu lại kêu: “Cha, có một ông chú đen thùi bắt con gọi là anh rể kìa.”
Ông chú đen thùi?
Lục Tĩnh Xuyên nghiến răng.
Lục Tĩnh Dương đi sát theo phía sau nghe thế bật cười, anh của cậu đặc huấn suốt ba tháng trời, đúng là vừa đen vừa gầy, lúc anh vừa mới về đến nhà, hai mẹ con bọn họ cũng phải nhìn vài giây mới nhận ra được.
Lục Tĩnh Xuyên đoán được đây là con trai của cậu hai, không nói nhảm nhiều với cậu bé, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy bóng dáng của thầy, kêu to: “Thầy.”
“Tĩnh Xuyên, con về rồi à.”
Hàn Tế nghe tiếng nhanh chóng bước qua đó, nói với Cung Trung Vinh: “Trung Vinh, đây là anh rể của con, là chồng của chị Linh Lung.”
“Ồ.”
Cung Trung Vinh nghiêng người tránh ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đen thùi này, dùng giọng Hồng Kông hỏi: “Chị Linh Lung gả cho người ở đâu thế? Dân châu Phi à?”