Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 641
Cập nhật lúc: 2024-11-18 09:34:44
Lượt xem: 22
Chỉ mới chớp mắt mà đã đến cuối năm, hai hôm trước kinh đô vừa mới đổ một trận tuyết lớn, toàn bộ thành phố đều bị bao phủ trong tuyết trắng xóa.
Hiện tại cơ thể của Cung Linh Lung đã rất nặng nề rồi, chỉ riêng việc đi đứng cũng cực kỳ vất vả, tuần này không thể đi ra ngoài chơi được nữa, mỗi ngày đều nằm trong nhà đọc sách dệt áo lông.
Cung Vãn Đường ở trong nhà chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày, canh chừng ở bên cạnh cô không rời nửa bước, trong khoảng thời gian này Hàn Tế đều ở quân khu kinh đô, mỗi ngày tan ca sẽ quay về nơi này, nhà cha vợ đã thành nhà mới của bọn họ.
“Reng reng reng… Reng reng reng…”
Điện thoại trên bàn trà vang lên, Cung Vãn Đường lập tức buông cuộn len trong tay xuống, đứng dậy đi nghe được thoại: “Alo, ai đấy?”
Cú điện thoại này là do Cung Thành Tuấn gọi đến, hôm nay cả gia đình sáu người nhà Cung Thành Lãng và cô Cũng Tĩnh Di sẽ về kinh đô, ngồi máy bay từ thành phố Dương đến kinh đô, may mà hôm nay không có tuyết rơi, thời tiết còn khá tốt, máy bay hạ cánh bình an ở sân bay.
Lúc nãy mấy người Cung Thành Tuấn vừa mới đến sân bay đón bọn họ xong, gọi điện thoại về nhà báo trước để Cung Vãn Đường sắp xếp chuẩn bị sẵn sàng.
“Linh Lung, mấy người cậu hai của con đã đến rồi, hiện tại đang trên đường về nhà.”
Cung Linh Lung nằm ở trên ghế sofa, muốn nhúc nhích cũng sẽ rất khó khăn, hơi nhíu mày nói: “Cũng không biết anh Tĩnh có thể về trước năm mới không nữa? Con cảm giác mấy nhóc con này sắp chào đời rồi, có lẽ sẽ sinh trong vòng tuần này thôi.”
Cung Vãn Đường cũng không thể trả lời câu hỏi này của cô.
Đến cả Hàn Tế cũng không biết được tiến độ tập huấn của mấy người Lục Tĩnh Xuyên, càng không biết rõ địa điểm tập huấn cụ thể ở nơi này, mấy người ông cụ Chu và ông cụ Lục cũng không rõ.
Đợi chừng bốn năm mươi phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô tắt máy, Cung Vãn Đường lập tức đứng dậy mở cửa, cười vui vẻ chào đón: “Cô, anh hai, chị hai.”
Hôm nay bọn họ lái hai chiếc xe đi đón người nhà, người lớn thì ngồi xe trước với Hàn Tế, bốn đứa con nhà Cung Thành Lãng thì ngồi trên chiếc xe của Cung Thành Tuấn ở phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-641.html.]
Lúc này mấy đứa nhỏ đều mở cửa đi ra ngoài, ai nấy đều cười chào hỏi: “Cô.”
“Trung Hi, Tinh Tinh, Trung Thịnh, Trung Vinh, hoan nghênh mấy đứa về nhà.”
Cung Vãn Đường đi qua đó xách hành lý xuống giúp bọn họ, mời mọi người vào nhà: “Để cô xách hành lý, mấy đứa mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng để bị cảm.”
Cung Thành Lãng xuống xe lập tức đi thẳng vào trong phòng, cũng không thèm để ý đến đống hành lý, xông vào phòng nhìn thấy cháu gái, vui vẻ gọi: “Linh Lung.”
“Cậu hai.”
Cung Linh Lung cũng muốn đứng lên đón bọn họ, nhưng cô thật sự không đứng dậy nổi.
Nhìn thấy cái bụng to của cô, Cung Thành Lãng lo lắng muốn chết: “Con nằm yên đó, đừng có nhúc nhích.”
Hai người cậu có gương mặt khá giống nhau, nhưng mà cậu cả có đôi mắt giống ông ngoại, mắt của cậu cả lại giống mẹ, cậu hai cũng thấp hơn cậu cả một chút.
Những người khác cũng lần lượt đi vào nhà, Cung Linh Lung cười khanh khách chào hỏi: “Bà cô, mợ.”
“Ui cha, Linh Lung.”
Hai người lớn nhanh chóng bước đến gần cô, Cung Tĩnh Di dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn cứ ung dung ưu nhã đi đến gần nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trong mắt tràn ngập vẻ hiền từ nói: “Bé ngoan, cuối cùng cũng gặp được con rồi.”
“Bà cô, bà đi đường xa mệt nhọc, đã vất vả rồi.” Cung Linh Lung cười nói.
“Đã hơn ba mươi năm bà cô không về nơi này, tuy rằng đường về rất xa, đi cũng rất vất vả, nhưng lại rất thú vị.”
Chỉ có những người đã trải qua mới có thể hiểu được cảm giác của đứa con xa quê về nhà, Cung Tĩnh Di đặt chân lên mảnh đất quen thuộc này, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, cảm nhận được cảm giác an lòng vì lá rụng về cội.