Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 632
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:43:31
Lượt xem: 26
Cung Vãn Đường thấy con gái lộ ra vẻ mặt ham tiền cũng nhịn không được bật cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, đưa phần hồ sơ con lại mà cha đã chuẩn bị cho cô nói: “Ông ngoại của con còn tặng cho con một món quà khác nữa đó, đây là cổ phần của công ty ở Hồng Kông.”
“A!”
Cung Linh Lung lại giật mình lần nữa, nhanh chóng mở hồ sơ kia ra, tùy ý nhìn thoáng qua, lập tức trả về cho ông ấy nói: “Ông ngoại, cái này thì con không thể nhận lấy.”
“Linh Lung, công ty này là do ông ngoại tự đăng ký kinh doanh riêng ở Hồng Kông, chuyện làm ăn không liên quan gì đến bà cô của con cả, con cháu nhà họ Cung đều sẽ chiếm cổ phần, con có, bốn người con nhà cậu hai của con cũng có.”
“Trước khi ông ngoại quay về đã lại chia cổ phần lại lần nữa, cũng đã được hai người cậu, mợ hai và mẹ của con đồng ý, cho nên con không cần phải có gánh nặng gì cả.”
Cung Thành Tuấn lại đẩy hồ sơ cổ phần kia đến trước mặt cháu gái lần nữa, lấy một cây bút máy đưa cho cô nói: “Linh Lung, con là thành viên trong gia đình của chúng ta, cổ phần công ty là thứ mà con nên có, con cứ việc yên tâm nhận lấy đi. Con ký tên trước, chờ sau này cậu lại giới thiệu kĩ càng tỉ mỉ chuyện buôn bán trong công ty sau.”
“Dạ được rồi.”
Cung Linh Lung cầm lấy bút máy, cảm ơn hai người lớn trong nhà, sau đó mới ký tên mình vào hồ sơ kia.
Tối nay bọn họ cùng nhau mở một cuộc họp dài, chủ yếu là nói về chuyện làm ăn của công ty ở Hồng Kông, trong khoảng thời gian này hai cha con Cung Khải Châu sống chung với Cung Linh Lung cũng đã phát hiện ra cô rất có tài năng buôn bán, nói chính xác hơn là có năng lực và tiềm lực để làm gia tộc vực dậy, sau khi thương lượng với nhau xong, quyết định lần lượt bồi dưỡng dạy dỗ cho cô, cũng làm cô bắt đầu đi tìm hiểu và tiếp quản chuyện quản lý sự nghiệp của công ty.
Cung Thành Lãng không có bất cứ ý kiến gì về quyết định của cha, hai vợ chồng bọn họ đều đã có công ty riêng, không nhúng tay vào nghiệp vụ công ty của cha, mọi quyết sách đều là do cha quyết định.
Tối hôm nay bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, mãi đến đêm khuya mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, chờ đến khi Hàn Tế đến gõ cửa thì mọi người mới thức dậy.
Cung Linh Lung vừa đánh răng vừa đi ra ngoài mở cửa cho ông ấy, thấy ông ấy xách theo rất nhiều quà tặng xuống xe, ậm ừ không rõ nói: “Chú Hàn, chú làm gì thế?”
“Sính lễ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-632.html.]
Hàn Tế trả lời hai chữ, tiếp tục khom lưng dọn đồ đạc.
Cung Linh Lung sửng sốt, chờ đến khi phản ứng lại thì da mặt hơi co giật hỏi: “Chú cầu hôn với mẹ con rồi hả? Mẹ con đồng ý rồi sao?”
“Còn cần phải cầu hôn nữa à?”
Hàn Tế quay đầu lại nhìn về phía cô, rõ ràng là không ngờ rằng còn có quy trình này, nhìn cô hỏi thăm: “Cầu hôn kiểu gì?”
Biểu cảm của Cung Linh Lung vô cùng cạn lời, hỏi ông ấy: “Tạm thời không bàn đến lưu trình cầu hôn này, chú có báo trước cho mẹ con biết chưa?”
“Chưa, chú định hôm nay sẽ nói luôn.”
“Nói cái gì?”
Trong phòng vang lên tiếng nói của Cung Vãn Đường.
Bà vừa mới thức dậy đánh răng xong, tóc còn chưa chải, mặc quần áo mỏng đi ra, không thèm nhìn mấy thứ trong xe ông ấy nói: “Đừng có đứng ở bên ngoài, đi vào trong nhà rồi nói chuyện, bên ngoài gió lạnh căm căm, có chuyện gì thì đi vào nhà rồi nói.”
Bà nói xong lời này lại xoay người rời đi, vào phòng thay quần áo.
Cung Linh Lung đứng ở cửa, nhìn thoáng qua bóng dáng của mẹ mình, lại nhìn về phía chú Hàn, cười nháy mắt với ông ấy: “Chú Hàn, con chờ xem biểu hiện của chú đó.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Tế kết hôn, đúng là có một ít lưu trình ông ấy không biết đến, ông ấy cũng không hỏi cha mẹ trước, nghĩ cũng còn sớm, bây giờ gọi điện thoại hỏi bọn họ vẫn còn kịp, cho nên lập tức dọn hết mấy món quà tặng kia vào phòng sau đó vội vàng chạy vào phòng khách gọi điện thoại.
Cung Linh Lung trốn ở trong phòng bên cạnh nghe lén ông ấy gọi điện thoại, thấy ông ấy cầm điện thoại hỏi ông bà Hàn xem phải cầu hôn như thế nào, cô nhịn cười đến đau cả bụng.
Cung Thành Tuấn cũng đang cười, duỗi tay nhéo nhẹ mặt của cô nói: “Nghịch ngợm.”