Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 618

Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:40:31
Lượt xem: 27

Nhưng sự việc vẫn còn chưa kết thúc, rút dây động dừng, sau đó lại là một loạt thẩm tra nối gót tiến đến.

Đầu tiên Tiết Hải Huy, sau đó lại là Trịnh Phủ Nhân, bây giờ tới lượt Thôi Ninh Viễn, ba nhân vật trung tâm đều đột nhiên bị xử lý, lãnh đạo của phe phái bọn họ bị đánh để trở tay không kịp, những hành động tiếp theo đó giống như là thỏ sốt ruột muốn nhào lên cắn người, cục diện đấu tranh rõ ràng trở nên kịch liệt hơn rất nhiều.

Cung Thành Tuấn làm nhà họ Thôi rối loạn, phối hợp với lãnh đạo quậy đục nước rồi, ông ấy cũng không tham dự vào chuyện sau đó nữa, chỉ tranh thủ cơ hội này đòi lại nhà cửa và tài sản của nhà họ Cung mà thôi.

Có ví dụ của nhà họ Thôi làm gương, mấy người vô sỉ bá chiếm của cải nhà họ Cung đều vô cùng ngoan ngoãn phun tài sản ra.

Hai anh em nhà họ Cung xử lý xong những chuyện này, lúc bọn họ đang chuẩn bị quay về thành phố Hán thì Lục Tĩnh Dương đột nhiên gọi điện thoại đến nhà họ Hàn: “Dì Cung, Thôi Lan Chi đến cục công an, bà ấy muốn gặp dì.”

“Bà ấy có nói là vì chuyện gì không?” Cung Vãn Đường hỏi ông ấy.

“Không nói gì cả, chỉ nói là muốn gặp dì.”

Cung Vãn Đường suy nghĩ một chút mới trả lời cậu: “Được rồi, để dì đi qua đó.”

Cung Thành Tuấn đi ra ngoài làm việc, Cung Vãn Đường không chờ ông ấy về mà chỉ mượn xe đạp của nhà họ Hàn, tự đạp xe đi đến cục công an.

Thôi Lan Chi ở trong phòng nghỉ chờ đợi, lúc Cung Vãn Đường đẩy cửa đi vào, biểu cảm trên mặt bà ấy rõ ràng trở nên hoảng hốt một chút, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại, đứng dậy nói: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-618.html.]

Sắc mặt Cung Vãn Đường vô cùng bình tĩnh, bà và Thôi Lan Chi bằng tuổi nhau, trước kia đều là người có tính cách hoạt bát rộng rãi, hiện tại lại đều trở thành người kiệm lời và giản dị.

Mấy năm nay Thôi Lan Chi rõ ràng sống rất vất vả, trên đầu đã có tóc bạc, quần áo và giày đều đầy mụn vá, gương mặt tiều tụy gầy ốm, ánh mắt tối tăm không có ánh sáng, trông còn già hơn bà rất nhiều.

Hai người ngồi đối diện nhau, Thôi Lan Chi mở miệng nói trước: “Còn sống là tốt rồi.”

Cung Vãn Đường gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi cũng đã nghe nói qua những gì em phải trải qua trong mười năm nay, con cái còn ở bên người đã là hạnh phúc lớn nhất, sớm muộn gì cũng sẽ khổ tận cam lai mà thôi.”

Thôi Lan Chi nghe thế hơi kéo khóe môi, nụ cười trông có vẻ vô cùng chua xót: “Hôm nay tôi đến cục công an, thứ nhất là vì muốn gặp chị một lần, thứ hai là đến phối hợp điều tra. Chuyện tôi bị lôi ra gánh tội thay năm xưa lại bị lôi ra khởi động điều tra lại, lúc nãy lãnh đạo công an phụ trách điều tra đã cho tôi một câu trả lời chắc chắn, nói là có đến chín mươi phần trăm sẽ sửa lại án xử sai của tôi, khôi phục công việc và danh dự cho tôi.”

“Vậy chúc mừng em.” Cung Vãn Đường nói.

Thôi Lan Chi lại miễn cưỡng cong môi cười cười, trong lòng có lời muốn nói lại không biết phải nói như thế nào, Cung Vãn Đường cũng không mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng đều chìm vào trong yên lặng.

Nửa phút trôi qua, Thôi Lan Chi mới mở miệng lần nữa: “Hơn nữa tháng trước, tôi đi quét dọn con phố gần cửa hàng hoa kiều, nhìn thấy được bóng dáng của chị, cũng nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi cạnh chí. Đồng chí nữ kia trông khoảng mười tám mười chín tuổi, bụng phồng lên giống như có thai, gương mặt giống chị chừng bảy phần, còn có hai ba phần giống…”

Bà ấy nói đến đây lại hơi tạm dừng, thấy Cung Vãn Đường mím môi, trong lòng lại càng xác nhận suy đoán của mình hơn hỏi: “Con bé đó là con gái của anh hai đúng không?”

“Đúng thì thế nào, không đúng thì lại thế nào?” Cung Vãn Đường cũng không trả lời thẳng.

Bà hỏi lại như thế, trong lòng Thôi Lan Chi đã hiểu rõ, bà ấy khẽ cong khóe môi nói: “Tôi chỉ là tò mò hỏi thử mà thôi. Tôi cũng là một người mẹ giống như chị, tuy rằng mấy năm nay chúng ta trải qua những chuyện khác nhau, nhưng đều yêu thương con cái như nhau. Anh hai hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của con gái, cũng không tham dự vào quá trình trưởng thành của con bé, chưa từng thực hiện trách nhiệm của một người làm cha, anh ấy không có tư cách, cũng sẽ không đến giành con với chị.”

Loading...