Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:29:00
Lượt xem: 29
“Được rồi, không nói chuyện của anh nữa, tâm sự chuyện của em đi.”
Cung Thành Tuấn vẫn cứ giống như lúc trước, yêu thương cưng chiều vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà nói: “Nói cho anh nghe toàn bộ những chuyện em đã phải trải qua trong mấy năm nay, đừng giấu diếm.”
Hai anh em không có chuyện gì phải giấu diếm cả, Cung Vãn Đường đã sớm buông bỏ coi chuyện mình bị tên khốn nạn Bạch Kiến Nhân lừa như không có, cẩn thận nói cho ông ấy biết những chuyện mình đã trải qua.
Cung Thành Tuấn nghe xong giận đến mức toàn thân run rẩy lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thằng chó khốn nạn kia đã c.h.ế.t chưa?”
“Chết rồi, c.h.ế.t xong cũng không có ai đi nhận xác, chính phủ địa phương thành phố Đàm tìm đại một chỗ chôn xác ông ta, cả gia đình kia cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.”
Sau khi Cung Vãn Đường đi đến thành phố Hán định cư cũng từng viết thư cho các đồng nghiệp thân thiết ở trường cấp hai trong công xã, đối phương viết thư hồi âm báo cho bà biết kết cục của mấy người nhà họ Bạch kia.
“Chết rồi thì hời cho ông ta quá.”
Sát khí của Cung Thành Tuấn dày đặc, nếu bây giờ Bạch Kiến Nhân vẫn còn sống, ông ấy nhất định sẽ róc xương lóc thịt của ông ta.
Khí thế trên người ông ấy quá đáng sợ, đây là lần đầu tiên Cung Vãn Đường cảm nhận được sát khí trên người anh cả, trái tim hoảng sợ đến run lên, duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay ông ấy, an ủi: “Anh cả, chuyện này đã qua rồi, đừng nhắc đến mấy thứ rác rưởi đã gặp phải báo ứng này nữa.”
“Ừm.”
Cung Thành Tuấn nhắm mắt lại, đè nén vẻ tàn nhẫn độc ác trong nơi sâu nhất của đáy mắt xuống, ông ấy không có ý định dễ dàng buông tha cho những người còn lại trong nhà họ Bạch như thế, nhưng lại không muốn để cho hai mẹ con bọn họ biết được kế hoạch sau đó của ông ấy.
“Anh cả, chúng ta nói chuyện của nhà họ Tiết đi.” Cung Vãn Đường chuyển sang đề tài khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-562.html.]
Quay về căn nhà mà Hàn Tế chuẩn bị cho bọn họ, hai anh em vẫn còn chưa nói chuyện xong, về đến nhà lại nói tiếp, Cung Linh Lung lấy nước sôi và trà trong không gian ra, mọi người ngồi quanh bàn vừa uống trà vừa trò chuyện.
Chờ em gái nói xong, Cung Thành Tuấn cong khóe môi nói: “Thật ra anh cũng đã điều tra được Trịnh Phủ Nhân chính là chủ mưu đứng ở phía sau, chiều nay vội vàng đi làm việc cũng là vì muốn xử lý cháu nội của ông ta, còn chưa kịp hành động thì thằng ranh kia đã bị gọi về, xem ra lúc đó là do em nhổ tận gốc nhà họ Trịnh, nó bị gọi về để chịu chết.”
“Anh cả, Trịnh Phủ Nhân và Tiết Hải Huy không thể nào đi ra ngoài được nữa.” Hiện tại Cung Vãn Đường cảm thấy nhẹ nhàng chưa từng có.
“Vãn Đường, bọn họ làm rất nhiều việc ác, c.h.ế.t cũng không có gì đáng tiếng. Nhưng mà bọn họ c.h.ế.t cũng không có nghĩa là mọi chuyện chấm hết.”
“Mấy năm nay bọn họ vì tiền bạc và quyền lợi mà hại rất nhiều người, đạp lên thi cốt của vô số người vô tội để bò lên cao, người nhà con cái của bọn họ đều ăn màn thầu chấm m.á.u để no bụng, bọn họ nhất định phải trả giá đắt.”
Lúc này Cung Linh Lung lại xen lời vào: “Cậu cả, cậu định làm cái gì thế?”
“Linh Lung, cậu cũ về kinh đô cũng được hai năm rồi, mấy năm nay cậu điều tra ra được không ít chuyện, trong tay nắm giữ được rất nhiều chứng cứ. Hiện tại con và mẹ ra tay đưa hai tên ma đầu lớn nhất vào tù, bên trên cũng bắt đầu ra tay điều tra, cậu sẽ lần lượt đưa những chứng cứ trong tay lên, để mấy đứa ma quỷ con của nhà họ Trịnh đều phải ở tù mọt gông.”
Cung Vãn Đường cười cười nói: “Anh cả, không cần phải đưa từ từ từng bước một đâu, cứ giao cho em, ngày mai em trực tiếp đưa đến văn phòng của ông D.”
“Cũng được.” Cung Thành Tuấn không có ý kiến gì.
Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Lục Tĩnh Xuyên đều chỉ yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc này nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã chín giờ rưỡi, nói: “Mẹ, tối nay mẹ và cậu cả ở lại nơi này đi, con và Linh Lung về nhà, lát nữa còn phải làm việc, bọn con đi về trước.”
Cung Vãn Đường biết bọn họ muốn đi bắt Từ Lĩnh, gật đầu dặn dò: “Tĩnh Xuyên, hai đứa nhớ chú ý an toàn, đừng để mình bị thương đó.”
“Dạ, mẹ cứ yên tâm.” Lục Tĩnh Xuyên trả lời.